Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh

Chương 23: Đỡ âm linh

Sau khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

Tôi ấn tay phải lên bụng Tạ Tiểu Hoa.

Tay trái cởϊ qυầи và dùng chăn bông che phần chân cô ta lại...

Tôi đẩy hai chân cô ta về phía sau, và thật kỳ lạ, cô ta gập chân lên như thể đang hợp tác với tôi.

Tôi bình tĩnh lại và ổn định nhịp thở, tay trái đặt giữa hai chân cô ta.

Thấp giọng lẩm bẩm: "Sinh vong thai, tránh dương quan, thai đủ tháng, trao tên gọi..."

"Tháng mười hai... thắp nến, hương... đỡ âm sinh!".

Lúc đầu, giọng nói của tôi khàn khàn, nhưng đến một nửa về sau, thì trở nên lanh lảnh sắc bẻn!

Toàn thân tôi nổi da gà! Tay phải của tôi cũng dùng lực đè xuống bụng Tạ Tiểu Hoa!

Thi thể của Tạ Tiểu Hoa dường như đang run rẩy...

Khuôn mặt tái nhợt xanh mét, tóc mai cũng trở nên lộn xộn!

Trong đầu tôi dường như còn nghe thấy tiếng thút thít nỉ non và tiếng kêu la thảm thiết.

"Tạ Tiểu Hoa! Kiên trì! Sinh ra, là sẽ được giải thoát!".

"Bé trai gọi là Tạ An, bé gái thì gọi là Tạ Niếp! Nếu cô không sinh được, hai mẹ con cô sẽ trở thành ác quỷ, cô không chỉ gϊếŧ chết người đàn ông của mình, mà còn khiến đứa bé của mình không được đầu thai, trở thành cô hồn dã quỷ!"

Tôi mở to hai mắt, mắng Tạ Tiểu Hoa.

Hai mắt Tạ Tiểu Hoa đột nhiên mở lớn!

Cô ta cũng vô cùng đau đớn nhìn chằm chằm vào tôi!

Đột nhiên, mọi thứ đều yên tĩnh lại...

Bên tay trái, có cảm giác trơn trượt và nặng nề của đồ vật rơi...

Tôi suýt chút nữa đã rụt tay lại, nhưng tôi đã kiềm lại được bản năng né tránh của mình. Sau khi đỡ được vật kia, mới từ từ rút lại.

Trong tay tôi có một đứa trẻ sơ sinh nhăn nhúm đã chết nằm đó.

Mái tóc mỏng bám vào trán, mắt nhắm nghiền, lông mi dán chặt vào mí mắt.

Trên người đứa trẻ chỉ có hơi thở của cái chết, còn trong phòng tràn ngập sự lưu luyến và bi thương.

Tôi cắn đầu lưỡi, duy trì sự tỉnh táo, rồi cầm kéo trong tay phải, cắt đứt dây rốn trên cơ thể đứa bé đã chết một cách gọn gàng.

Sau một tiếng phựt, mối liên hệ cuối cùng giữa đứa bé đã chết và người mẹ đã bị cắt đứt.

Ngay sau đó, tôi đặt đứa bé đã chết vào khay của cái cân và nhanh chóng cân nó.

Sau khi đỡ âm linh, chính là cân xương tính số, định ra số mệnh, cuối cùng đặt thai chết lưu vào tượng gốm xương mèo.

Theo quy định, cha ruột phải thờ một năm! Thì thai chết lưu sẽ được đầu thai...

Tôi nhìn chằm chằm vào đòn cân, nhớ lại nội dung của Cửu Thuật Âm Sinh, lẩm bẩm nói: "Năm Giáp Thân, cầm tinh con Khỉ, xương nặng năm chỉ. Tháng Bính Tý, xương nặng chín chỉ. Ngày Giáp Tý, xương nặng một lượng hai chỉ, giờ Tuất, xương nặng sáu chỉ. [1]"

[1] Cân Xương Tính Số: Là phương pháp xem vận mạng bằng cách quy đổi ngày tháng năm sinh thành một lượng chỉ nhất định

"Lân nhi mệnh nặng ba lượng bảy chỉ, được cha đặt tên là Tạ An."

"Vận mệnh làm gì cũng chẳng thành. Anh em ly tán, độc cô hành. Còn nhờ phúc ấm truyền lưu lại, gặp dịp may ra cũng nổi danh. [2]"

[2] Dịch giả trích lời giải từ một số trang "Cân Xương Tính Số". Có 2 bản dịch nên mình đăng thêm để mọi người tham khảo:

Số này làm chẳng đặng thành công, anh em ít giúp sức, chỉ một thân cô lập. Tuy rằng cũng có tổ nghiệp chút đỉnh, nhưng lúc lại thì rành rành đó, mà lúc đi thì chẳng biết hết bao giờ.

"Mẹ tròn con vuông, xin chúc mừng!".

Sau đó, tôi lập tức lấy ra một tượng người gốm đen trong hộp rương lớn màu đen, đây chính là tượng gốm xương mèo!

Phần đáy của tượng gốm xương mèo có một cái lỗ, tôi đặt thai chết lưu vào bên trong tượng gốm xương mèo.

Sau khi làm xong xuôi mọi việc, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Luồng âm khí lạnh lẽo trong phòng đã hoàn toàn biến mất.

Tôi đặt tượng gốm xương mèo vào trong lòng Tạ Tiểu Hoa, kéo tay cô ta, để cô ta ôm lấy nó.

Cuối cùng, tôi lau mồ hôi trên trán.

Quay đầu liếc nhìn người đàn ông của Tạ Tiểu Hoa, anh ta dường như không còn đờ đẫn như lúc trước, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, trông anh ta rất đau đớn và bi thương.

Tôi suy nghĩ một hồi, rồi thấp giọng dặn dò: "Tạ Tiểu Hoa đã sinh con, cô ấy sẽ không gây chuyện nữa. Anh phải chôn cất để cô ấy mồ yên mả đẹp, còn về phần tượng gốm xương mèo này, anh phải ngày đêm thắp hương, để nó có thể đầu thai."

Người đàn ông ngơ ngác gật gật đầu, rồi run rẩy đi đến bên giường, bịch một tiếng quỳ xuống.

Một tiếng khóc nghẹn ngào vang lên, trong lời nói đại khái là anh ta có lỗi với mẹ con họ, không cho cô ấy được một cuộc sống tốt, lại để cô ấy mất mạng trước khi sinh con.

Tôi cảm thấy như kiệt sức, hơn nữa tôi không còn lời gì cần dặn dò, vì vậy tôi đặt đồ đạc của mình trở lại trong chiếc rương gỗ lớn màu đen, vác chúng lên lưng và bước ra khỏi nhà.

Có một số dân làng đang đứng nhìn lén ở ngoài cửa sổ phía bên phải của sân.

Khi tôi bước ra, trong mắt họ đều có sự sợ hãi bất an.

Trưởng thôn thì trợn mắt, há hốc mồm, lời nói đã đến bên môi lại được kiềm lại.

Tôi cau mày, nhưng trong lòng lại sợ hãi.

Tôi nhíu mày, lạnh giọng nói: "Có nhà ai cho phép người khác nhìn lén vợ mình khi sinh con hả? Người chết là lớn nhất, may mà Tạ Tiểu Hoa không có nhiều oán hận, nếu là một người có oán khí nặng nề, thì tất cả các người sẽ phải chết vì nhìn lén đấy!!".

Nói xong, tôi đi thẳng ra khỏi sân và đi về hướng nhà mình.

Khi mới đi đến cửa làng, tôi mới chợt nhận ra, trời sáng tự khi nào!?

Tôi chỉ đỡ âm linh có một người, mà đã mất nhiều thời gian như vậy!?

Mặc dù không mất nhiều sức lực, nhưng tôi cảm thấy cơ thể như bị đào rỗng.

Tuy nhiên, trong lòng tôi rất vui... Thuật đỡ âm linh cũng không khó, chỉ cần tôi quan sát nhiều hơn và luyện tập thêm vài lần nữa, thì nhất định sẽ thành thạo hơn!

Tôi chậm rãi đi về nhà, vừa liếc mắt tôi đã thấy chú Hai đã trở về.

Ông đi tới đi lui trong hành lang, nhưng tôi lại không trông thấy Hà Quỷ bà.

Tôi khàn giọng hô lên một tiếng "chú Hai".

Chú Hai đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt lo lắng lập tức hơi toát ra vui mừng, ông bước nhanh đến chỗ tôi.

Ngay sau đó, trong mắt chú Hai hiện lên sự tức giận, ông nói: "Không phải bảo con đợi ở nhà sao? Nửa đêm, con chạy đi đâu!?"

Tôi hít hai hơi, rồi mới kể với ông về việc trưởng thôn đến tìm tôi, và việc tôi đến nhà Tạ Tiểu Hoa để đỡ âm linh.

Chú Hai rõ ràng là sửng sốt, ông cau mày nhìn chằm chằm vào chiếc rương gỗ lớn màu đen trên lưng tôi.

Sau một lúc, ông thở hắt ra một hơi, rồi vỗ vai tôi thấp giọng nói: "Làm tốt lắm..."

Sau đó, chú Hai bảo tôi vào nhà ngồi nghỉ một lát, rồi ông đi làm cho tôi một ít thức ăn nóng.

Tôi thực sự mệt mỏi đến nỗi khi bước vào phòng, vừa đặt chiếc hộp rương lớn màu đen xuống, đã lập tức ngồi xuống bàn thở hổn hển.

Chú Hai vội vàng vào bếp nấu ăn.

Một lát sau, một bát mì nóng hổi được bưng từ trong ra.

Ngoài ra còn có một ít hành lá và hạt tiêu nổi ở trên, kèm một miếng trứng rán thực sự rất thơm ngon.

Hôm nay tôi chưa ăn một hạt cơm, nên tôi đã ngấu nghiến như hổ đói, thậm chí đến cả nước mì cũng không còn một giọt.

Sau khi ăn xong, tôi mới tỉnh táo lại và hỏi chú Hai tại sao Hà Quỷ bà không về cùng?

Chú Hai lắc đầu, vẻ mặt hơi phức tạp, sau đó mới nói: "Hà Quỷ bà không muốn chọc phải chó điên xui xẻo, nhưng ông ấy đã nói cách để tránh nó, hơn nữa ông ấy nói việc tìm thầy có chút tiến triển."

Tim tôi giật thót một cái, nhất thời không dám ngắt lời chú Hai.

Mãi cho đến khi ông nói xong thì tôi mới hiểu.

Chó điên xui xẻo là một loại "người" rất đặc biệt. Khi còn sống đã thích móc đồ của người chết, tham lam tiền tài, coi tiền như mạng sống!

Khi sắp chết, thì cũng không thể buông bỏ tài sản đã trộm được, cho đến chết cũng không tắt thở hẳn, và sau đó trở thành chó điên xui xẻo.

Họ có oán niệm rất nặng, bất cứ nơi nào có vật quý giá vừa mới nhận chủ, thì sẽ đến đòi hỏi.

Thông thường, họ sẽ đưa tiền của người chết trước, rồi mới quấn lấy người chủ.

Nghe đến đây tôi mới hiểu rõ, vì sao chó điên xui xẻo đưa tiền cho tôi, lại còn đưa cả cá đỏ dạ...

Chú Hai dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói với tôi rằng nếu chó điên xui xẻo đến lần nữa, thì hãy nhìn kỹ đôi giày nó mang.

Nếu như hắn đi giày vải trắng, hãy bảo hắn đừng can thiệp vào cuộc sống của người sống, nếu không hắn ta sẽ chết trẻ.

Nếu hắn đi giày vải đen, hãy nói với hắn rằng người chết nên ở trong nghĩa địa, nếu không sẽ có người đến lấy trộm kho báu dưới tấm ván quan tài.

Chỉ cần làm theo những điều này, chó điên xui xẻo không nhận được gì trong hai lần, thì nó sẽ không làm phiền tôi nữa.

Tôi cẩn thận ghi nhớ lại lời nói của chú Hai, trịnh trọng gật đầu.

Chú Hai rõ ràng đang buồn ngủ, ông ngáp một cái, vẫy tay để cho tôi đi ngủ, có chuyện gì, thì ngủ dậy hãy nói.

Tôi lại cảm thấy hoảng hốt, hô lên với chú Hai đừng ngủ vội, không phải ông ấy nói Hà Quỷ Bà nói chuyện tìm thầy đã có tiến triển rồi sao!?

Ông ấy còn chưa kể với tôi tình huống như thế nào đâu?