Khi Thích Thời Tự dọn dẹp sạch sẽ hết hoa, Hàn Diệp cũng từ từ tỉnh lại, trông vừa ngoan vừa mềm sau giấc ngủ, không thấy chút khí chất độc đoán nào.
Hàn Diệp vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy trong tay Thích Thời Tự ôm một bó hoa to, anh không rõ nhíu mày, rất nhanh trở về vẻ mặt lãnh đạm, không mở miệng nói chuyện.
Từ khoảnh khắc Thích Thời Tự nhận ra được tầm mắt của Hàn Diệp, hắn đã nhanh chóng vào vai, chiếc eo thon dài của hắn hơi khom, khiến Thích Thời Tự im lặng hít vài hơi trước rồi mới ổn định được thân hình của mình.
Hắn cười rạng rỡ nhìn về phía Hàn Diệp, nhưng cánh tay mà hắn vươn ra vô thức rút về, sợ Hàn Diệp dính phải phấn hoa, lại giả vờ như không biết gì cả, trong ánh mắt ngập tràn vui mừng, lớn tiếng gọi Hàn Diệp: "Chào buổi sáng, Tổng giám đốc Hàn, tặng hoa cho anh này.""
Thích Thời Tự cảm thấy hết thảy những việc mình làm không có chút ý nghĩa nào, nhưng ý thức của hắn giống như là đi chệch khỏi hành động, khống chế hắn chỉ có thể làm như thế, dập đầu chảy máu với thực tế, bất kể có là hậu quả gì.
Tư thế Thích Thời Tự vươn tay ra vừa tiêu chuẩn vừa đạo mạo, chẳng qua là tay cầm hoa có chút run rẩy.
Hàn Diệp vốn định trả lời hắn rằng mình dị ứng phấn hoa. Nhưng lời nói lại vòng vo trong miệng mấy lần, cuối cùng cũng không nói ra ngoài.
Thích Thời Tự cười rất đẹp, có lẽ là bởi vì du͙© vọиɠ của anh.
Đầu óc anh mê muội.
Hàn Diệp đưa tay về phía Thích Thời Tự.
Vô cớ, những bông hoa được cầm chắc lại rơi tán loạn trên đất, bào tử và phấn hoa theo lực va chạm, giống như một đứa trẻ thổi bọt, cảm giác nở ra trong không khí.
Thích Thời Tự không nhúc nhích, hắn cười khổ, cổ họng tràn ngập sự chua xót, khó chịu.
Rất đau, đau đến mức không nói nên lời, nhưng hắn vẫn nghe thấy âm thanh của mình, hình như là đang nói xin lỗi.
""Xin lỗi, tôi cầm không chắc...""
Thích Thời Tự thật sự muốn nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Hàn Diệp, là nghi hoặc, cảm thấy mình đang bị hắn đùa giỡn, hay là vẫn lạnh mặt đối với những người những chuyện không quan trọng. Nhưng hắn không dám ngẩng đầu lên, hắn sợ dáng vẻ ngẩng đầu lên của mình quá cố ý, cũng sợ sự chua xót trong mắt quá rõ ràng.
Nhưng hắn là ảnh đế, Thích Thời Tự chưa bao giờ chọc thủng.
Hàn Diệp bị những bông hoa rơi vương vãi xuống đất ép tỉnh táo lại một chút, khó chịu mím môi, cảm thấy mình bị Thích Thời Tự đùa giỡn. Nhưng người đối diện vẫn còn khom lưng, không hề nhìn anh, chuyện này khiến anh tự dưng cảm thấy Thích Thời Tự lúc này đang khó chịu, anh ngậm lại lời muốn nói ra trong miệng, theo bản năng cho rằng những câu nói mà mình sẽ nói tiếp theo khiến người khác đau đớn, nhưng lại bị một suy đoán không báo trước nào đó làm cho dở khóc dở cười.
Anh vẫn phải nói: ""Không sao, vốn dĩ tôi cũng không muốn nhận hoa của cậu.""
""Tôi bị dị ứng phấn hoa.""
Cho nên vừa rồi muốn nhận lấy, là vì bị Thôi Húc mê hoặc, đúng không?
Thích Thời Tự không hỏi ra khỏi miệng, ánh mắt hắn nhìn Hàn Diệp vẫn rất trong veo, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Hắn làm khẩu hình miệng trả lời Hàn Diệp: Tôi biết.
Nhưng Thôi Húc không biết, nhưng anh vẫn chỉ thích anh ta.