Khi đó Hàn Diệp rất xinh đẹp.
Đẹp đến mức như thể anh có thể xé toạc những ngày bình thường và thậm chí là những ngày tăm tối, cũng có thể là một ngày bọn họ gặp mặt nhau hôm đó - rõ ràng và tỏa sáng giữa những sự tầm thường.
Ngày đầu tiên hắn gặp Thôi Húc, hắn đã gặp Hàn Diệp.
Hàn Diệp khó chịu ngồi dậy từ ghế sau, anh vẫn không thể chịu nổi lúc Thích Thời Tự dùng vẻ mặt ""Thôi Húc"" nói với anh rằng ""Làm đi"", anh không cách nào từ chối nổi.
Hàn Diệp xoa xoa hai thái dương căng thẳng, tầm mắt bất giác tìm bóng người Thích Thời Tự.
Phát hiện ra chiếc áo khoác của Thích Thời Tự đang khoác trên người mình, còn bản thân thì mặc áo mỏng đứng ở ngoài xe, đột nhiên Hàn Diệp trở nên vô cảm.
Có lẽ anh bị sự đau lòng làm choáng váng không nói nên lời, hoặc có thể anh bị ấn tượng sâu sắc bởi đêm qua còn sót lại, anh mở cửa xe, quay mặt Thích Thời Tự lại.
""Hôn.""
Hàn Diệp nghe thấy âm thanh của mình đè rất thấp, giống như lúc nổi giận.
""Há miệng."" Hàn Diệp tiếp tục nói, mạnh mẽ đến nổi khiến Thích Thời Tự cảm thấy nếu như hắn không làm theo lời anh nói thì cằm của chính hắn cũng sẽ bị bóp gãy.
Vì vậy hắn thuận theo há miệng, cùng Hàn Diệp hôn môi. Trong con ngươi ôn nhu, thậm chí tay vẫn còn kịp đặt sau gáy Hàn Diệp, sợ Hàn Diệp sẽ bị đυ.ng vào cửa xe.
Đang lúc Thích Thời Tự chuẩn bị lấy lại quyền chủ động thì Hàn Diệp không nói lời nào đã đẩy hắn ra, dùng sức lấy tay lau miệng, ánh mắt lạnh như băng, không có chút tình cảm nào.
""Cậu làm tôi lạnh đấy.""
m thanh của Hàn Diệp vẫn rất trầm như cũ, nhưng Thích Thời Tự cảm thấy đối phương không nổi giận như những gì anh đang biểu hiện.
Thích Thời Tự đặt đầu ngón tay lên môi, cánh môi bị Hàn Diệp mυ'ŧ đến tê dại, hắn kéo Hàn Diệp đang đẩy tay hắn ra, rũ mắt, rất nghiêm túc để ngón tay đặt trên cánh môi vào lòng bàn tay Hàn Diệp, giọng nói rất mềm: ""Là ấm áp.""
Hàn Diệp cảm thấy cổ tay bị Thích Thời Tự kéo lại, các ngón tay trên lòng bàn tay nóng bừng. Thân thể của Thích Thời Tự sau một đêm điên cuồng vì gió lạnh mà run lên, đủ các loại mâu thuẫn phức tạp đan xen vào nhau, khiến anh nhìn chằm chằm vào mặt Thích Thời Tự, nhất thời không biết nên nói gì.
Thích Thời Tự nhìn Hàn Diệp tại chỗ, trong lòng âm thầm thở dài một cái.
""Cho nên, Tổng giám đốc Hàn, tôi có thể hôn anh không?""
Hắn không biết hành vi khác thường của Hàn Diệp mang ý nghĩa gì, không rõ biểu hiện tức giận của anh là đau lòng hắn bị lạnh hay là lại nhớ tới hồi ức cùng Thôi Húc, không biết liệu có bị từ chối khi hắn nói ""muốn hôn anh"" hay không, hắn không biết nên làm gì với Hàn Diệp, cứ một mực như vậy.
Đêm nay đội xử lý sự cố vẫn chưa đến, xe nhấp nhô nơi đất hoang cả đêm, khi trời yên biển lặng, đàn chim cũng đã biến mất.
Thích Thời Tự bị cơn đau ở thắt lưng đánh thức, đôi mắt sâu thẳm đau xót dính vào nhau, đủ để khiến người khác thấy thương tiếc, nhưng chẳng qua là hồi lâu sau, Thích Thời Tự tự thu hồi tất cả các biểu tình, tỏ ra bình tĩnh đến mức tê liệt.
Hắn phủi sạch cỏ dại xung quanh xe, nhất là mấy bông hoa dại, dù sao Hàn Diệp dị ứng với phấn hoa, vô tình chạm phải sẽ không tốt.