"Tô đại nhân nên biết rõ, trẫm không phải là người nhân từ, Thục Phi làm chuyện bỉ ổi như vậy, ý đồ mưu hại trẫm, là tội lớn cỡ nào!" Ánh mắt Quý Uyên đột nhiên sắc bén: "Đêm qua sở dĩ trẫm không gϊếŧ nàng ta, chẳng qua là ngại Viên Viên ở đây, không muốn làm bẩn mắt nó."
Yến Nguyên đột nhiên được đề cập thoáng cái dựng thẳng đầu, nàng không ngờ bạo quân có công phu nói dối cao như thế, đêm qua động tác gϊếŧ Thục Phi lưu loát, máu tươi phun trào kia nàng còn nhớ rõ, làm sao có nửa điểm bận tâm suy nghĩ của nàng.
Trẫm vốn định xử lý Tô gia, chẳng qua, nể tình ngày thường Tô đại nhân cúc cung tận tụy vì Nam Cảnh, trung thành và tận tâm đối với trẫm, vả lại Thục Phi cũng vẫn chưa thực hiện được, suy nghĩ nhiều lần, liền chỉ đành tống Thục Phi vào lãnh cung, coi đó là trừng phạt."
Tô Diễn Chi vội quỳ xuống tạ ơn: "Đa tạ bệ hạ, đa tạ bệ hạ."
Quý Uyên ngược lại nhìn về phía Mạnh Đức Dự: "Phái người dẫn Tô đại nhân đến Trân Tú Cung thăm Thục Phi, đây đại khái là lần cuối cùng cha con họ gặp nhau."
Tô Diễn Chi ngẩn người, rồi đáp: "Vâng, thần xin cáo lui."
Quý Uyên không để ý đến ông ta nữa, lại cúi đầu trêu chọc mèo con.
Tô Diễn Chi chậm rãi lui ra, trước khi lui tới cửa điện, chợt ngước mắt lên, liền thấy Quý Uyên cười nói: "Viên Viên của trẫm quả nhiên là đáng yêu."
Dứt lời, lại cúi người kề sát vào đầu mèo con, Tô Diễn Chi thấy một màn như vậy, sợ tới mức dưới chân lảo đảo một cái, suýt chút nữa vấp ngã trên ngưỡng cửa.
Người khϊếp sợ không chỉ có ông ta, mà còn có tất cả cung nhân trong điện nhìn thấy cảnh tượng này, đương nhiên, trong đó người mơ màng nhất chính là Yến Nguyên.
Tuy môi Quý Uyên chưa thật sự chạm vào mặt nàng, nhưng lại rất gần, nàng thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng ẩm của nam nhân.
Nhìn đôi mắt u trầm thâm thúy của nam nhân, cảnh tượng đêm qua lại lóe lên trước mắt, Yến Nguyên sợ tới mức thét chói tai một tiếng, giãy dụa nhảy xuống từ trong lòng Quý Uyên.
Nàng quả thực không nờ, bạo quân lai có thể biếи ŧɦái như thế, đêm qua hành hạ nàng người không nói, bây giờ lại ngay cả một con mèo cũng không buông tha.
Nhìn mèo con kinh hãi luống cuống, nhanh chóng chạy lên giường nhỏ phía Đông, Quý Uyên khẽ mím môi, nhưng ngay sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía cửa điện, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo.
Tô Diễn Chi đi theo tiểu hoàng môn dẫn đường ở Ngự Thư Phòng, một đường tới Trân Tú Cung, vào trong điện, còn cung kính hành lễ vấn an.
Thục Phi nằm ở trên giường dưỡng thương nhìn thấy người tới, quả thực hoảng hốt trong chớp mắt, chợt nghẹn ngào gọi một tiếng "Phụ thân".
Thấy khuôn mặt bên phải Thục Phi bị rách, một nửa bả vai đều bị thương được băng bó nghiêm ngặt, Tô Diễn Chi nhíu mày, cũng không nói thêm gì, mãi đến khi Như Lan đuổi tất cả cung nhân trong điện lui xuống, đóng cửa điện lại, mặt Tô Diễn Chi mới lập tức trầm xuống.
"Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì, sao lại biến thành bộ dáng này?"
Thục Phi ngồi ở trên giường, thút thít nói: "Nữ nhi dùng thuốc phụ thân đưa, không ngờ bệ hạ phát hiện, suýt chút nữa mất mạng."
Tô Diễn Chi cả giận nói: "Không phải ta bảo ngươi dùng vào thời điểm thích hợp sao, trong yến hội lại dám công khai dùng thuốc này, ngươi sợ là không phải muốn hại chết ta, mà muốn hại chết toàn bộ Tô gia chúng ta mới đúng."
Thục Phi nhất thời không biết làm sao, chợt nhìn về phía Như Lan, trút tất cả tức giận ở trên người nàng ta: "Đều là ngươi, đều là tiểu tiện nhân ngươi, nếu không phải ngươi giật dây bổn cung, bổn cung làm sao lại dùng thuốc này."
Như Lan nghe vậy, "bùm" một cái quỳ xuống, vẻ mặt vô tội, khóc rất đáng thương: "Nương nương đang nói cái gì vậy, nô tỳ đã khuyên nương nương, nhưng mà nương nương không nghe, cố ý muốn dùng thuốc này, nô tỳ căn bản ngăn không được ngài mà!"
"Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi, đều tại ngươi, đều tại ngươi!" Thục Phi kích động: "Bổn cung đã biết mà, ngươi ngay từ đầu chính là muốn hại chết bổn cung!"
Thục Phi làm bộ xuống giường, muốn đi đánh Như Lan, lại bị Tô Diễn Chi đẩy trở lại giường, vết thương trên vai nàng ta nhịn không nổi bị ngã, lại chảy ra một mảng máu lớn.
Tô Diễn Chi từ trên cao nhìn xuống Thục Phi, trong ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng khinh miệt, hoàn toàn không có bộ dáng hiền phụ lúc ở Ngự Thư Phòng.
"Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lần lượt làm ta thất vọng. Xem ra, ta cũng không cần phải tiếp tục giúp ngươi nữa. Nói thật cho ngươi biết, ta mới từ Ngự Thư Phòng tới đây, bệ hạ quyết định tha mạng cho ngươi, nhưng thánh chỉ tống ngươi vào lãnh cung rất nhanh sẽ đến thôi."
Lúc trước đưa nàng ta vào cung, chẳng qua là nhìn vào dã tâm thật lớn của nàng ta, không ngờ lại ngu xuẩn đến như vậy, hạ dược mà cũng để bị phát hiện.
Lúc đầu vốn định dùng thuốc này thuận lợi gϊếŧ bạo quân, không ngờ bạo quân chẳng những không chết, thậm chí còn không bị thuốc này khống chế.
Uổng công ông ta hao hết tâm tư tìm được thuốc này, kết quả là công dã tràng, còn suýt chút nữa góp cả bản thân mình vào.
Thục Phi nghe vậy giật mình tại chỗ, nào kịp quản đau đớn trên vai, chật vật bò xuống giường, nhào xuống dưới chân Tô Diễn Chi.
"Phụ thân, phụ thân người đừng từ bỏ nữ nhi, nhất định còn có cách mà, nữ nhi nhất định còn có cách vãn hồi tất cả những thứ này." Thục Phi cầu xin, trong chốc lát, dường như nghĩ đến cái gì đó: "Người đã quên lời của phương sĩ kia sao?"
Tô Diễn Chi cúi đầu nhìn nàng ta, ánh mắt khinh bỉ, thờ ơ.
Cái gì mà mệnh cách Hoàng hậu!
Đây chẳng qua là lý do thoái thác lúc trước ông ta lừa gạt để nàng ta cam tâm tình nguyện vào cung mà thôi, không ngờ nàng ta lại vụng về cho là thật.
Một thứ nữ của Tô gia, ông ta lợi dụng làm quân cờ mà thôi, mẫu thân có thân phận đê tiện, lấy đâu ra tư cách trở thành Hoàng hậu.
Tô Diễn Chi hung hăng hất nàng ta ra, đang muốn rời đi, lại bị Thục Phi túm lấy y bào.
"Phụ thân, ngươi lại cho nữ nhi một cơ hội nữa đi." Thục Phi khóc đến nước mắt giàn giụa: "Nữ nhi sẽ đi gϊếŧ người đã giải độc cho bệ hạ, lại hạ dược tiếp cho bệ hạ, để bệ hạ không thể rời bỏ ta, ta nhất định có thể lên làm Hoàng hậu, nhất định có thể..."
Tô Diễn Chi lạnh lùng nhìn nàng ta: "Bệ hạ căn bản không có trúng độc!"
Thục phi nghe vậy giật mình sửng sốt trong chớp mắt, nàng ta chậm rãi nâng mắt, chợt gào thét: "Không thể nào, làm sao có thể, ngày đó ở trong rừng trúc, bộ dáng kia của bệ hạ rõ ràng là trúng độc, tuyệt sẽ không có sai, bệ hạ chính là trúng độc, rốt cuộc là tiểu tiện nhân nào giải độc cho bệ hạ, ta muốn đi gϊếŧ nàng, muốn đi gϊếŧ nàng..."
Thục Phi giống như phát điên rồi, ngoài miệng không ngừng nói thầm, nhưng Tô Diễn Chi vẫn chưa tin lời nàng ta nói.
Bạo quân giảo hoạt, không chừng cái gọi là trúng độc chẳng qua chỉ là hắn vì lời khách sáo mà cố ý diễn một vở kịch, dẫn nàng ta nói ra tình hình thực tế mà thôi.
Nghe nói tên bạo quân kia sáng sớm hôm nay đã gióng trống khua chiêng tìm thích khách trong cung.
Lưỡng Tương Hoan ít nhiều sẽ khiến người ta vô lực, nhưng người có thể ứng phó với thích khách, cũng không giống như là bịtrúng độc.
Mà nghe nói sát thủ là một nữ tử...
Tô Diễn Chi âm thầm nhíu mày.
Vương ma ma đã chết, thích khách bọn họ sắp xếp trong cung không có phân phó hẳn là sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Xem ra, đêm qua hành thích là người khác, cũng đúng thôi, trên đời này số người muốn gϊếŧ bạo quân này nhiều không kể xiết, trong cung còn có thích khách khác cũng là chuyện quá mức bình thường.
Nhìn Thục Phi đã gần như điên, ông ta gập người sải bước rời đi, mới vừa đi tới cửa điện, lại nghe Thục Phi đột nhiên cao giọng cười rộ lên.
"Ta đã biết, là con mèo kia, nhất định là nó, con mèo kia thành tinh, mới quyến rũ bệ hạ, ha ha ha, nhất định là như thế... Ta muốn đi gϊếŧ con mèo kia, đi gϊếŧ nó..."
Tô Diễn Chi nghe nói như thế, bước chân khựng lại, đột nhiên nhớ tới một màn nhìn thấy ở Ngự Thư Phòng kia, ông ta đứng tại chỗ như có điều suy nghĩ, hồi lâu, mới nhấc chân bước ra khỏi chính điện.
Cho đến khi vào trong viện, liền có một người đuổi theo, cung kính nói: "Tô đại nhân, nô tỳ đưa ngài trở về."
Tô Diễn Chi nghiêng đầu, liền chạm vào tầm mắt nữ tử bên cạnh, ông ta dừng bước dặn dò: "Chăm sóc Thục Phi nương nương thật tốt, ngày thường nhớ cẩn thận hầu hạ, đừng để nàng ta... Sinh bệnh gì."
"Vâng, nô tỳ đã biết."
Như Lan hiểu rõ cúi người, che đi âm u chợt lóe trong mắt.