Sau Khi Trở Thành Yêu Sủng Của Bạo Quân

Chương 26.1: Mèo con hoá thân thành mỹ nhân trải qua một đêm gió xuân với hắn...

Khi Lý Phúc Lý Lộc trở lại Ngự Thư Phòng bẩm báo thì đã gần trưa.

Mạnh Đức Dự vừa mới hầu hạ Quý Uyên trở lại Ngự Thư Phòng dùng xong bữa trưa, từ trong điện đi ra, đυ.ng phải hai người.

"Điều tra thế nào rồi?" Hắn hỏi.

"Các cung này, con và Lý Phúc đều đã kiểm tra rồi." Lý Lộc giành trước một bước tiến lên đáp.

Mạnh Đức Dự nhướng mày, trầm giọng hỏi: "Đã đi những đâu rồi?"

"Chỗ ở của nương nương các cung đều đã đến, đồ nhi tra xét cẩn thận, quả thật không phát hiện người khả nghi nào." Lý Lộc liếc mắt nhìn Lý Phúc: "Nhưng bên Lý Phúc, đồ nhi thấy hắn hỏi rất nhanh, có tìm được hay không đồ nhi cũng không biết."

Lý Phúc thấy Lý Lộc lại thừa cơ âm thầm cáo trạng trước mặt Mạnh Đức Dự, bước lên trước một bước: "Đồ nhi cũng đã tra xét, cũng không có vấn đề gì."

"Một đám ngu xuẩn!" Mạnh Đức Dự cho mỗi người một cước, lập tức mắng như té tát: "Ta bảo các ngươi tra, đâu chỉ bảo các ngươi đi tra nương nương các cung, Ti Tạo Các này, Hoán Y Cục... Nhiều cung tỳ bà tử như vậy các ngươi đều tra xong rồi sao?"

"Sư phụ bớt giận." Lý Lộc sờ sờ chân bị đạp đau, cầu xin tha thứ: "Đồ nhi đi ngay, đi ngay!"

Lý Lộc dứt lời, vội vàng mang theo hai tiểu hoàng môn xám xịt ra khỏi điện.

Thấy Lý Phúc vẫn đứng yên tại chỗ, Mạnh Đức Dự tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi còn ngây ngốc làm gì!"

Lý Phúc khom lưng xấu hổ cười cười, dời tay áo rộng thùng thình đi, lộ ra mèo con trắng như tuyết trong lòng: "Vừa rồi trên đường đi gặp Viên chủ tử đã trộm chạy ra, cái này..."

"Đưa cho ta đi." Mạnh Đức Dự liếc hắn một cái, tiếp nhận mèo con, lạnh lùng nói: "Đều đi điều tra cho ta, nếu làm không tốt việc khiến ta gặp tai ương trước mặt bệ hạ, các ngươi cứ chuẩn bị chịu phạt đi."

"Vâng vâng." Lý Phúc liên tục lên tiếng, cũng đi ra ngoài ngay sau đó.

Nhìn bóng lưng Lý Phúc rời đi, Mạnh Đức Dự nói thầm một câu "Đồ không chịu thua kém", cụp mắt nhìn mèo con trong lòng, nhịn không được lẩm bẩm nói: "Đêm qua chỉ có ngươi và bệ hạ ở cùng một chỗ, nếu ngươi biết nói tiếng người, dứt khoát nói cho ta biết một tiếng, rốt cuộc là người nào to gan lớn mật dám hành thích bệ hạ đêm qua vậy."

Lúc này, "thích khách" Yến Nguyên đang bị gióng trống khua chiêng tìm kiếm nghe vậy hơi chột dạ nghiêng đầu.

Quý Uyên đang vùi đầu trong công văn, nghe thấy động tĩnh cũng không ngẩng đầu lên nói: "Điều tra thế nào rồi?"

"Hồi bẩm bệ hạ, đang điều tra, dù sao nữ tử trong cung này không ít, điều tra từng ngươi còn cần chút công phu." Mạnh Đức Dự chần chừ một cái, lại nói: "Không biết bệ hạ còn nhớ rõ dung mạo đặc biệt hoặc tuổi tác của thích khách kia, như vậy nô tài cũng dễ tìm hơn một chút."

Ánh mắt Quý Uyên hơi trầm xuống, động tác cầm bút khựng lại, bên tai dường như còn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của nữ tử khi ôm hắn, dường như còn có một mùi thơm thanh nhã lại quyến rũ lòng người quanh quẩn trên chóp mũi.

Hô hấp của hắn hơi nặng nề, ổn định tinh thần, chỉ nói: "Chắc là một nữ tử trẻ tuổi."

Nghe được câu trả lời này, Mạnh Đức Dự chỉ cảm thấy đau đầu, cô cô bà tử trong cung này có thể có mấy người, những cung tỳ phi tần kia có người nào không phải nữ tử trẻ tuổi, lời này của hắn nói cũng giống như là không nói vậy.

Nhưng hắn vẫn cung kính cười nói: "Nô tài chắc chắn sẽ tận lực bắt được thích khách."

Hắn xoay người định thả mèo con về giường phía Đông, chợt nghe Quý Uyên nói: "Ôm lại đây."

Mạnh Đức Dự dừng bước, vội thu hồi bước chân, cung kính đặt mèo con lên bàn gỗ hoa lê bên tay Quý Uyên.

"Chạy đi đâu vậy?" Quý Uyên đưa tay vuốt ve đầu và cổ mèo con, lại cảm thấy thân thể mèo con run lên, dịch ra ngoài hai bước, làm như đang tránh né động tác của hắn.

Trải qua đêm qua, Yến Nguyên thật sự không thể nhìn thẳng Quý Uyên.

Thứ hắn vuốt ve rõ ràng là mèo, nhưng lại làm cho nàng không tự giác nhớ lại bàn tay thô lệ nóng bỏng phất qua từng tấc mà tạo thành từng đợt run rẩy ở trên người nàng đêm qua.

Đêm qua cũng là hai bàn tay to này bóp chặt eo của nàng, nhiều lần kéo nàng bởi vì chịu không nổi mà mưu toan chạy trốn trở về.

Thấy mèo con chạy đi, Quý Uyên nhíu mày kiếm, ôm lấy mèo, lại phát hiện nó theo bản năng quay đầu, không dám đối diện với hắn, hắn giật mình, khẽ cười nói: "Sao vậy, đây là làm chuyện gì sai trái sao?"

Yến Nguyên chột dạ đưa mắt nhìn nơi khác, đang muốn giãy dụa nhảy xuống, liền nghe một tiểu hoàng môn bước nhanh vào bẩm: "Bệ hạ, Tô đại nhân cầu kiến."

Đôi mắt vốn đang mỉm cười của Quý Uyên sau khi nghe vậy chợt trở nên giá lạnh như băng, hắn nhìn chằm chằm mèo con trước mặt im lặng như có điều suy nghĩ, một lát sau mới trầm giọng nói: "Truyền!"

Lúc Tô Diễn Chi được dẫn vào, liền thấy Quý Uyên ôm mèo con, đang cầm một miếng thịt cá, tự tay đút cho nó ăn.

Động tác thân mật, vẻ mặt cưng chiều, còn nghiêm trang nói: "Ăn nhiều một chút, Viên Viên chúng ta đều đói đến gầy rồi."

Tô Diễn Chi trợn mắt há hốc mồm nhìn con mèo con tròn vo được nuôi mập mạp kia, không hề nhìn ra dấu hiệu nàng bị đói gầy đi.

Ông ta ngừng kinh ngạc, đứng trước thư án, khom người thi lễ, gọi bệ hạ.

Người trước mặt lại không hề đáp lại, giống như không nhìn thấy ông ta, vẫn tiếp tục dỗ dành đút cho mèo con ăn như cũ.

Yến Nguyên trốn tránh bàn tay Quý Uyên không ngừng đưa thức ăn cho nàng, thật sự không có khẩu vị, nhìn ánh mắt cười như không của nam nhân trước mắt này, quả thực không biết hắn đang kìm nén chủ ý gì.

Hắn không hô đứng, vị Tô đại nhân phía dưới kia cũng không dám đứng thẳng người, cứ như vậy khom lưng, duy trì động tác hành lễ suốt một nén nhang, Quý Uyên mới giống như vừa nhìn thấy ông ta, miễn cưỡng ném tầm mắt qua.

"Tô đại nhân đến rồi, đứng lên đi."

"Đa tạ bệ hạ." Lúc này Tô Diễn Chi mới thẳng lưng, nhưng tư thế duy trì quá lâu, vừa động đã đau nhức đến mức hắn "hí" một tiếng hít sâu một hơi, khuôn mặt đều vặn vẹo.

Quý Uyên làm như không thấy, ngược lại biết rõ cố ý hỏi: "Tô đại nhân vào cung có chuyện gì?"

"Bẩm bệ hạ, thần là vì chuyện Thục Phi nương nương mà tới." Tô Diễn Chi cố nén đau nhức, lại cúi người xuống: "Thần nghe nói, Thục Phi nương nương bất ngờ đắc tội bệ hạ, chọc cho bệ hạ long nhan giận dữ, cố ý tới khẩn cầu bệ hạ, trừng phạt nhẹ Thục Phi và Tô gia."

Dứt lời, ông ta quỳ xuống, dập đầu hai cái thật mạnh trên mặt đất gạch vàng lạnh như băng cứng rắn.

Nhưng người ngồi trước bàn làm như không để ý, Tô Diễn Chi chờ đợi hồi lâu, chỉ nghe thấy một câu "Viên Viên, thích cái này không?"

Ông ta len lén ngước mắt lên, liền thấy đế vương trẻ tuổi kia di chuyển ngọc tỷ truyền quốc đến bên người mèo con, để nó tùy ý vui chơi.

Tô Diễn Chi không nhịn được hít sâu một hơi, thầm cảm thấy hoang đường.

Một lát sau, Mạnh Đức Dự ở bên nhắc nhở: "Bệ hạ, Tô đại nhân còn quỳ."

Quý Uyên bị cắt ngang, hơi không kiên nhẫn ngước mắt: "Thục Phi đã làm gì? Tô đại nhân có biết không?"

Đôi mắt Tô Diễn Chi âm thầm đảo một vòng, đáp: "Thần... Không biết."

"Thục Phi âm thầm hạ dược trẫm, muốn mưu hại trẫm!"

Giọng điệu Quý Uyên nghe như bình thản, nhưng sát ý và áp bách ẩn chứa trong đó lại khiến sống lưng Tô Diễn Chi phát lạnh.

"Bệ hạ." Tô Diễn Chi lại "bịch bịch" dập đầu hai cái: "Là vi thần dạy con không đúng cách, mới khiến Thục Phi phạm phải sai lầm lớn bực này, khẩn cầu bệ hạ mở một mặt lưới, nghiêm trị vi thần, tha mạng cho Thục Phi."

Tô Diễn Chi nói được nửa đoạn, lời nói nghẹn ngào, trong lời nói lộ rõ lòng sốt ruột yêu con.

Ngự Thư Phòng là một mảnh tĩnh mịch, một lát sau nghe phía thư án truyền đến giọng nói trầm thấp: "Chuyện Thục Phi, trẫm không truy cứu nhiều."

Tô Diễn Chi giật mình một cái, mặt lộ vẻ khϊếp sợ, vốn tưởng rằng bởi vì việc này, Thục Phi nhất định khó thoát khỏi cái chết, chức quan thậm chí tính mạng của ông ta cũng khó giữ được, không ngờ Quý Uyên lại dễ dàng buông tha cho ông ta như thế.