Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 66

Tả Hi Dĩnh xuống xa bị quang cảnh này làm sững sờ, cô đi ngắm cảnh không ít nơi rồi, nhưng cảnh tượng cả nghìn người tun tập cùng nhau ăn uống thế này chưa bao giờ có, tráng lệ vô cùng.

Khóa xe xong quay đầu lại, Đơn Dũng nhìn thấy Tả Hi Dĩnh miệng vẫn nhai que kẹo, tầm mắt như mèo con háo hức nhìn khắp nơi, hiển nhiên đã kinh ngạc vì cảnh tượng mình thấy. Đơn Dũng biết mà cảnh tượng náo nhiệt của phố ăn vặt bên miếu thành hoàng, người tới lần đầu sẽ giật mình, không bị số lượng người làm giật mình thì cũng bị cảnh ăn uống làm giật mình.

Vốn tưởng sư tỷ lần đầu về, nhất định cần người bạn dẫn đi ngắm cảnh đêm Lộ Châu nên mới hẹn cô, không ngờ lại tới nơi này. Chỗ khác thì Đơn Dũng biết nửa vời, chứ tới đây thì y quen thuộc hơn về nhà, đi tới hỏi: “Sư tỷ, kẹo gậy mùi vị thế nào?"

"Ừ, ngon lắm, cũng rất hay." Tả Hi Dĩnh gật đầu, giờ mới nhận ra bất tri bất giác ăn hai que rồi, cười xấu hổ:

"Cái này chưa là gì, còn có thứ ngon hơn, hay hơn đấy, chị muốn biết không?" Đơn Dũng chỉ đám đông chen lấn dụ dỗ:

Tả Hi Dĩnh lấy ra tờ giấy lụa lau tay, rồi bọc số kẹo còn lại vào, gật mạnh đầu.

Điều này là tất nhiên rồi, Đơn Dũng nói "đi" rồi kéo tay sư tỷ vào đám đông.

Tả Hi Dĩnh á lên, có chút thiếu thoải mái, cái anh chàng này lỗ mãng quá rồi, tùy tiện nắm tay người ta, chỉ là nhìn Đơn Dũng hào hứng như thế, thuần túy là vì vui vẻ mà vô tâm, nên thoáng không vui cũng qua nhanh. Cô tự nhiên đi theo Đơn Dũng xuyên qua đám đông, hứng thú nhìn những cái ghế dài, cái bàn nhỏ, nhìn nam nữ ngồi thành dãy ăn uống, có người hò reo nâng cốc, có người ăn uống xì xụp mồ hôi nhễ nhại, đủ mọi dáng vẻ. Những người ăn uống nhỏ nhẹ văn nhã hẳn là xấu hổ không dám ngồi đây.

"Cái gì kia?"

"Bánh bột xào đấy."

"Bánh bột mà cũng xào được à?"

"Được chứ! Còn có chỗ xào bột sống, nhưng mà thứ đó cứng lắm, sợ chị không tiêu hóa được."

Dừng lại một chút ở quán bánh bột xào, chủ quán thấy cô gái xinh đẹp thì ngẩng đầu lên chào mời, Tả Hi Dĩnh cười ngại ngùng bị Đơn Dũng kéo đi. Khi một thứ lạ lùng xuất hiện trong tầm mắt, Tạ Hi Dĩnh bất giác kéo Đơn Dưng lại: “Kia là thứ gì thế, hoành thánh lớn à?"

"Trời, đó là xíu mại, nhỏ giọng thôi sử tỷ, đừng để người ta cười cho." Đơn Dũng quay đầu cười, sư tỷ ngốc tới đáng yêu:

Tả Hi Dĩnh cười ngượng ngùng, không vui đấm khẽ Đơn Dũng một cái, nhưng nhìn những cái bánh trắng trẻo như đóa hoa nở lại không nhịn được khen luôn mồm.

Đơn Dũng giải thích : “Xíu mại tuyết hoa, món ăn nổi tiếng của Lộ Châu, quán này làm hơi kém chút, quán Diện Điểm Vương thành phố chúng ta dựa vào thứ này mà nổi danh, khi nặn vào hình dáng giống hoa cúc chuẩn bị nở, lúc hấp chín liền xòe ra, bảy cánh, màu sắc và hình dáng tựa bông hoa tuyết."

"Cầu kỳ vậy sao?" Tả Hi Dĩnh nhìn xíu mại trước mặt đã đẹp lắm rồi, té ra là còn kém như vậy:

Đơn Dũng chỉ tay : “Cầu kỳ lắm, nhìn bên kia mới gọi là công phu, không có năm năm tay nghề không luyện ra đâu."

Tả Hi Dĩnh nhìn theo, liền thấy một bác gái béo toàn thân như nắm bột, trước mặt đặt cái chậu, vậy mà hai tay thoăn thoắt như múa, từng miếng bột màu trắng bay ra, vẽ thành đường cong rơi vào cái nồi cách đó hơn một mét, canh không bắn lên. Không cần Đơn Dũng chỉ, cách quán đó không xa cũng có một người béo tốt tay cầm dao thái bột bay vèo vèo như tuyết rơi.

"Đó là mì gì thế, đẹp quá." Tả Hi Dinh giật tay Đơn Dũng liên hồi:

"Mỳ bươm bướm, dập dờn như cánh bướm." Đơn Dũng hiếm khi nói được một câu văn nhã.

"Ồ, dường như tôi từng nghe thấy cha tôi nói tới rồi, thế này không cần ăn, chỉ nhìn thôi cũng hưởng thụ, đẹp quá." Tả Hi Dĩnh khen ngợi, quả nhiên là thứ gì làm tới đỉnh cao cũng là đạo, đạo hạnh ở mặt này thực sự không ít:

"Có gì lạ đâu, trình độ đó mẹ tôi cũng làm được." Đơn Dũng không coi trọng mấy:

Chỗ nào Tả Hi Dĩnh cũng thấy mới mẻ thú vị, ngược lại trong mắt Đơn Dũng thì đã quen rồi. Đi vài bước lại quay đầu nhìn Tả Hi Dĩnh, xuyên qua đám đông và bàn ghế. Đi được vài bước Tả Hi Dĩnh không chú ý va phải một nam nhân đang ăn, người đó ngả ra sau, bị canh làm bỏng ngón tay, quay sang chửi : “Mù mắt à, bỏng chết cha mày rồi."

Tả Hi Dĩnh sợ hãi, do cô bất cẩn, vừa định xin lỗi, không ngờ Đơn Dũng nhanh hơn xông đến: “Gì, gì hả? Mày kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ à, ăn cơm thì nói tiếng người, mày làm cha ai?"