Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 65

Tả Hi Dĩnh ngồi phía sau cười không thôi, cô sao chưa từng nghe tới thành quản vĩ đại cho được, có điều đây là chuyện rất khó nói đúng sai nên không bình luận. Lại đi không xa, Tả Hi Dĩnh lại chỉ tay : “Kia là thứ gì?"

" À, kẹo gậy ấy mà." Đơn Dũng đoán chừng thứ này mới mẻ với sư tỷ, đi nhanh vài mét phanh lại, gọi to : “Này bán kẹo, tới đây."

Ông già bán kẹo tay xách hộp gỗ đi tới, Đơn Dũng nghiêng người tránh qua một bên.

Tả Hi Dĩnh như con mèo nhỏ thò đầu nhìn một cái, mặt đầy vẻ ngạc nhiên, đều là những cái que kẹo to bằng ngón tay, trắng tinh, còn dính lớp vừng.

Đang không biết phải làm sao thì Đơn Dũng móc ra hai đồng đưa cho ông già, lấy hai cây có vừng, bốn cây không vừng, lại còn mặc cả với ông già thêm nửa cây.

Nửa cây đó Đơn Dũng ngậm trong miệng, còn lại đưa hết cho Tả Hi Dĩnh vẫn đang ngạc nhiên, cô có chút khó xử : “Bình thường, tôi không tùy tiện ăn đồ bên ngoài."

"Sao gọi là bên ngoài? Đây là quê chị mà, vài ngày nữa trời nóng lên, không có thứ này mà ăn nữa đâu. Chị thử đi, Alpenliebe so với thứ này kém xa." Đơn Dũng dụ khị rồi đạp xe đi tiếp:

Tả Hi Dĩnh không nói gì cả, nhìn cái kẹo dài chừng chiếc di động, không biết ăn thế nào, vừng thì thấy ở siêu thị rồi, nhưng lớp trắng ở bên ngoài, tách ra thấy vàng kim, sờ cứng cứng thì chưa từng thấy, cô cẩn thận hỏi: “Đơn Dũng, cái này làm thế nào vậy?"

"Ngô nấu với nước đường loãng, chà tay, hoàn toàn tự nhiên. Khi tôi còn nhỏ người bán kẹo gậy khắp phố phường, giờ không còn mấy nữa, ban ngày thi thoảng thấy một hai người cũng bị thành quản đuổi đi. Đây là người ở nông thông xung quanh tới kiếm tiền đấy." Phàm là thứ ăn được là Đơn Dũng kể làu làu:

"Thế ăn ra sao?" Tả Hi Dĩnh cầm một que lên, không nhẹ:

"Dễ thế mà không biết, cho vào miệng mυ'ŧ thôi." Đơn Dũng cười cực kỳ xấu xa:

Tả Hi Dĩnh tất nhiên không sao đoán ra thâm ý trong lời này của Đơn Dũng, thè cãi lưỡi nhỏ hồng hồng ra liếʍ, liềm một cái liền sáng mắt, ngọt, thơm, lại có vị lương thực. Vị ngọt không ngấy như của sữa, ngay cả Tả Hi Dĩnh không thích đồ ngọt cũng thấy vị ngọt cháy này làm người ta thèm ăn.

Cô mạnh dạn hơn, cho vào miệng mũi, vị ngọt ùa tới đầu lưỡi, vui sướиɠ cắn luôn một đoạn nhỏ. Miệng nhai, ậm ừ, đúng là thích, ngon thì ngon, chỉ là dính quá, ăn mãi mới hết miếng đó. Đợi trong miệng không còn dính nữa, hồi tưởng lại vị ngọt thơm đó, ma xui quỷ khiến thế nào cắn một đoạn ... Càng nhai càng hăng hái, càng ăn càng thích.

Thế là Đơn Dũng nghe thấy tiếng rôm rốp không ngừng vang lên sau lưng, liếc mắt nhìn ra sau, Tả Hi Dĩnh đang cắn que kẹo, tựa như cô bé chỉ phía trước reo lên: “Nhìn mau nhìn mau Đơn Dũng, kia là cái gì?"

Miệng cô còn ngậm que kẹo, răng dính vào nhau nói không rõ ràng, Đơn Dũng nhìn theo ngón tay thon thả của cô chỉ, bên cạnh cái thùng xăng lớn cải tiến. Một người Lộ Châu chính tông cho tay vào lửa, tiếp đó rút ra một thứ vàng tròn tròn, ném vào cái sàng bên cạnh. Đơn Dũng bất ngờ: “Đó là bánh nướng, còn gọi là hỏa thiêu ... Sư tỷ, không phải chị ở trên trời xuống đấy chứ?"

" Ừ đấy, tôi ngồi máy bay bay qua bay lại" Tả Hi Dĩnh nói đùa, hỏa thiếu là bánh nướng địa phương, thứ này thì cô biết, chỉ là cô không biết có cách làm mạo hiểm như vậy, từ xa còn nhìn thấy ngọn lửa phun ra từ thùng xăng, vậy mà người kia không có đồ bảo hộ gì cả, trực tiếp cho tay vào lửa nướng bánh, làm cô líu lưỡi.

Đơn Dũng rất hiểu người thành phố xuống xuống quê cơ bản cũng giống như người nhà quê lên thành phố : “Sư tỷ lần đầu về Lộ Châu à?"

" Ừ, cứ nghe cha tôi nhắc tới Lộ Châu đẹp thế nào, lần này tôi theo cha tôi về." Tả Hi Dĩnh thu ánh mắt lại, đã đi sắp hết phố, rẽ về phía đông không xa là miếu thành hoàng, đơn vị bảo hộ trọng điểm toàn quốc, điểm đầu tiên khi cô tới Lộ Châu là chỗ này. Nhưng cô hoang mang, khi đó đâu phát hiện ra nơi này có chợ ăn vặt nhộn nhịp như thế, mắt ngó ngang ngó dọc : “Tôi nhớ là chỗ này làm gì có chỗ ăn uống nào."

" Đã là thứ dân gian, chị đi với quan phủ thì chắc chắn là không thấy rồi, nơi này đến buổi tối còn náo nhiệt hơn phố thương nghiệp." Đơn Dũng hất đầu về phía xa:

Lại đi thêm một đoạn, cổng miếu thành hoàng đã dần hiện ra trong tầm mắt, quảng trường nhỏ buổi sáng thưa thớt bóng người, bây giờ chen lấn đông đúc. Tới gần thêm chút nữa, người đứng người ngồi người đi e là phải tới cả nghìn, có đám đông múa quần chúng. Cả cái quảng trường cứ như cái nhà ăn lớn, từ xa đã ngửi thấy đủ loại hương vị, hoặc nấu, hoặc nướng, hoặc băm chặt, tiếng rao hàng, tiếng làm món ăn, hòa vào tiếng nam nữa cười đùa vã vũ khúc bên đường, thực sự là bừng bừng sức sống.