Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 49

Những tiếng "ồ" vang lên khắp phòng, không ít sinh viên thì thầm với nhau, trong đó đúng là có tư duy triết học làm người ta thán phục. Học viện Lộ Châu có chút trầm lắng ngột ngạt, khiến cho sinh viên tự sát đa phần là người vừa học giỏi lại có đạo đức tốt. Còn người sống thư thái toàn là những loại vô tích sự. Hơn nữa nhìn xem đi, đại biểu của thể loại đó là Lôi Đại Bằng đúng là có ý thức bản thân cực cao, chẳng thèm để ý cảm thụ người khác, lúc nào cũng vui vẻ.

Được khen ngợi, tự tin của Lôi Đại Bằng bành trướng cực độ, mắt thi thoảng liếc Vương Hoa Đình, Vương Hoa Đình mím môi cười, làm hắn thấy hai người thực sự là trời sinh một đôi, hận không thể ngay lập tức thiên nhân hợp nhất.

" Được rồi, tiếp theo đây tôi lại hỏi một bạn học, cậu đó, người gần nhà triết học nhất, cậu tên là gì?" Tả Nam Hạ xoay người hỏi, đối tượng chính là Đơn Dũng:

Đơn Dũng đang nhìn Lôi Đại Bằng bất ngờ bị ông già hỏi, giật mình đứng dậy : “Đơn Dũng ạ."

"Cậu có câu hỏi nào không?" Tả Nam Hạ hỏi:

"Tôi ... Không có." Đơn Dũng không chuẩn bị gì cả, chẳng biết phải hỏi gì:

"Vậy tôi hỏi cậu, cậu không ngại trả lời chứ?" Tả Nam Hạ khách khí hỏi, Đơn Dũng lắc đầu, tất nhiên không ngại, dù thế nào mình cũng không kém hơn Lôi Đại Bằng. Ông già liền hỏi: “Cậu có tín ngưỡng không?"

Hả? Đơn Dũng tức thì nghẹn họng, miệng há ra mà nói không ra, đúng là vấn đề triết học khó đáp! Thời buổi này ai còn để ý tới thứ đó.

"Tôi hỏi câu khác, cậu có lý tưởng không?"

Lại lần nữa Đơn Dung mắc kẹt, bình thường nói tới lý tưởng chẳng qua là kiếm bao nhiêu tiền, làm quan lớn cỡ nào, nhưng trước mặt câu hỏi triết học mà trả lời như thế có tục quá không? Thế là lại xấu hổ đứng đó, chẳng nói được gì, ngay Lôi Đại Bằng cũng chằng bằng.

"Xem ra cậu không thông minh bằng cậu bạn Lôi Đại Bằng, cậu ấy đã bước đầu ngộ đạo, còn cậu vẫn cứ hoang mang lạc lối. Nói đơn giản thì cậu ấy biết phải sống ra sao, còn cậu thì vẫn chưa biết. Tôi kiến nghị cậu tìm hiểu triết học, đặc biệt là triết học Nho gia " đạo cao minh nhất là trung dung". Trong đó giảng tới nhập thế mà xuất thế, rất hợp với cậu. Ý chỉ vừa có sự nhàn nhã của xuất thế, lại hưởng niềm vui của nhập thế. Con người sống nên có sự sái thoát, tự tại một chút, còn gọi là " làm theo tâm ý mà không vượt quy củ", không cố ý theo đuổi tiền tài mới cảm thấy thoải mái, mới khiến cậu đứng ở góc độ cao hơn ... Mời ngồi, tôi đã hỏi rất nhiều rồi, chẳng lẽ không ai muốn làm khó tôi một chút à? Nếu thực sự là không thì tự tin của tôi cực độ bành trướng đấy, nói không chừng ra tới ngoài sẽ hô to muốn tinh thần triết học nhất thống học viện Lộ Châu, mọi người đều phải làm tín đồ của tôi rồi."

Tả Nam Hạ ra hiệu Đơn Dũng ngồi xuống, đi tới giữa giảng đường, nói đùa một câu, nhẹ nhàng như không mà giảng giải cả triết học Nho Đạo, khiến một đám học sinh ngô nghê hứng thú mạnh, không ít cánh tay giơ lên.

Hỏi đáp bắt đầu, có điều Đơn Dũng mơ mơ hồ hồ lại xuất hồn rồi, mấy câu nói của ông già như chạm vào dây thần kinh của y, cảm giác những lời đó có ám chỉ, nhưng nghĩ kỹ lại trống rỗng, giống như mộng tưởng không thể nào chạm tới.

Cao nhân, Đơn Dũng tức thì liệt ông già vào hàng ngũ cao nhân.

Không khí ngày một náo nhiệt, giáo sư Tống cũng gia nhập vào cuộc thảo luận, không ít nữ sinh đem quan niệm ái tình ra hỏi. Đơn Dũng thậm chí thấy Lôi Đại Bằng cũng hớn hở giơ cao tay muốn hỏi, đợi khi được điểm danh thì hỏi giáo sư Tả đã ăn trứng kiến chưa, nếu chưa thì lần sau mời bác ăn, làm cả khoa được thêm tràng cười.

Trong không khí sôi nổi, ánh mắt Đơn Dũng lại lần nữa liếc sang Tả Hi Dĩnh, cô ngồi đó đoan trang, điềm tĩnh, mỉm cười nhẹ nhàng nghe đủ thứ câu hỏi lỳ kỳ cổ quái của đám bạn học. Đơn Dũng cảm thấy ông già nói đúng lắm, con người nên sống sái thoát, tự tại một chút. Ví như Lôi Đại Bằng còn dám theo đuổi bí thư chi đoàn Vương Hoa Đình, mình cần gì phải rụt rè không dám theo đuổi cô gái xinh đẹp bên cạnh.

Vì thế Đơn Dũng nghiêng người, lần nữa nói với Tả Hi Dĩnh : “Cám ơn cô."

"Lại cám ơn gì thế?" Tả Hi Dĩnh ngạc nhiên đưa mắt sang:

"Cám ơn cô có người cha trí tuệ như vậy, nếu không có ông ấy chỉ đường, tôi vẫn còn là con dê lạc đường."

"Không thể nào ngộ đạo nhanh vậy chứ? Tư chất của anh còn không bằng Lôi Đại Bằng mà." Tả Hi Dĩnh trêu, còn nhìn xem có ai để ý không: