Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 48

Đợi tiếng cười dừng lại, Tả Nam Hạ thay đổi cách nói chuyện, thong thả bước đi, lấy phấn viết lên bảng đen dòng chữ " Trí tuệ nhân sinh của triết học Trung Quốc", chữ viết rất có phong cách bút nghiên, đẹp tới mức làm không ít tiếng xuýt xoa vang lên.

"Tiếp theo chúng ta cùng tham khảo trí tuệ nhân sinh của triết học Trung Quốc, chúng ta bắt đầu với hình thức vấn đáp, vấn đáp và tương tác, chứ không theo phương thức giáo điều tôi nói anh nghe ... Ai trước nào? Tốt nhất là có thể khiến tôi á khẩu, để tôi triệt để từ bỏ triết học luôn đây."

Mọi người cười thiện chí, không ít sinh thiện cảm với ông già. Một số bắt đầu rục rịch, có điều nhìn nhau không ai giơ tay hỏi trước, dù sao triết học như lời Tả Nam Hạ nói, đã suy vi tới ít người ngó ngàng tới, môn học bình thường còn không ai học, ai rảnh lại đi học triết học chứ?

Tả Nam Hạ thấy không có ai giơ tay liền điểm danh luôn, trực tiếp gọi Lôi Đại Bằng đang nghển cổ nghe : “Cậu bạn, cậu có câu hỏi gì không?"

Hỏng rồi, Đơn Dũng giật bắn mình, Lôi Đại Bằng ngáo ngơ đứng dậy, thế là cả phòng cười khùng khục. Lôi Đại Bằng nghĩ một lúc, thật thà nói: “Tôi còn chưa học môn này, bác bảo tôi hỏi cái gì?"

Tiếng cười bùng nổ, Lôi ca xưa nay ăn ngay nói thật, Tả Nam Hạ không để bụng: “Vậy tôi hỏi cậu nhé?"

" Bác xem bác đó, tôi đã bảo tôi chưa học, bác hỏi tôi, tôi biết sao được mà trả lời." Lôi Đại Bằng trách móc, tiếng cười càng lớn

Các giáo viên hàng đầu che mặt không dám nhận đây là sinh viên trong trường nữa, xấu hổ quá mức.

Mấy năm qua học viện Lộ Châu mở rộng tuyển sinh, yêu cầu hạ xuống rất thấp, Lôi Đại Bằng còn chẳng đạt tiêu chuẩn mở rộng đó, phải học dự thính một năm. Sinh viên ngốc không ít, ngốc tới trình độ Lôi Đại Bằng hiếm có. Tả Hi Dĩnh chĩa thẳng máy quay về phía Lôi Đại Bằng, bộ mặt hoang mang ngơ ngác của hắn làm cô phải cắn răng tránh cười thành tiếng.

Vốn tưởng liên quan tới Lôi ca thì hỏng rồi, đám sinh viên cùng lớp lo lắng, có điều Tả Nam Hạ vẫn hiền hòa hỏi: “Không sao, tôi hỏi rất đơn giản ... Ví như cậu tên là gì?"

" Ồ, tôi tên Lôi Đại Bằng, người quen tôi đều gọi là Thiên Lôi ca, chúng ta quen nhau mà." Lôi Đại Bằng vui vẻ đáp, đáp một cái người ta cười lăn lộn:

"Vậy cậu học tập thế nào? Không ngại trả lời chứ?" Tả Nam Hạ cười hỏi:

Câu này làm càng thêm nhiều người cười trộm, Lôi Đại Bằng thì lại nhăn nhó, cắn ngón tay, tỏ vẻ khó khăn : “Chắc chắn là chẳng ra sao! Mẹ tôi nói, tiền nuôi tôi học đủ mua Mercedes rồi."

Sự thành thật của Thiên Lôi ca làm người nghe lúc nào cũng có cảm giác cháy xém người, có điều Tả Nam Hạ lại có vẻ tán thưởng tên ngốc này, lại hỏi: “Nguyên nhân vì sao? Người khác thông minh hơn cậu à?"

Lôi Đại Bằng không phục, nhìn quanh không chắc lắm : “Chẳng thấy tôi ngốc hơn người khác."

Sinh viên ngồi bàn sau hô lên : “Thiên Lôi ca thông minh nhất, ai bảo Thiên Lôi ca ngốc chứ?"

Vì Lôi Đại Bằng mở miệng, không khí càng náo nhiệt, có người khen, Lôi Đai Bằng hưởng thụ lắm, chắp tay thi lễ cám ơn. Hồi lâu sau Tả Nam Hạ ra hiệu cho hắn ngồi xuống, được lộ mặt thế này Lôi Đại Bằng rất vui, không nghĩ câu hỏi đơn giản như vậy.

" ... Có lẽ cậu bạn Lôi Đại Bằng không được thông minh như đại đa số người ở đây, nhưng tôi dám nói, cậu ấy sống vui vẻ hơn tuyệt đại đa số. Từ trên người cậu ấy có thể nhìn ra bóng dáng triết học Đạo gia, đó là bộ phận trọng yếu tổ thành triết học Trung Quốc. Lão Tử khinh thường tri thức. đề xướng giảm ham muốn, đề xướng quay trở lại trạng thái trẻ con. Mục đích cuối cùng của ông ấy là đạt tới cảnh giới "thiên nhân hợp nhất, vô vật vô ngã. Trong cảnh giới này càng không bận tâm tới cảm thụ của người bên cạnh, càng có ý thức bản thân mạnh mẽ. Cái gọi là đạo của Đạo gia, phần nhiều thiên về tầng cấp mỹ học, nó nói trong vũ trụ tự có sự nhất quán, tồn tại khắp nơi. Niềm vui lớn nhất trong cuộc đời là tĩnh lặng nhìn đạo, đạt cảnh giới "đạo thông vi nhất" ... Bất kỳ cái gì đi tới mức tột đỉnh đều là đạo, đại đạo tương thông. Ví như tôi biết cậu bạn Lôi Đại Bằng này thích đạo mỹ thực, hơn nữa còn có tâm đắc, loại đạo này cho cậu ấy niềm vui lớn lao. Đúng không Lôi Đại Bằng, cậu ăn uống thấy vui vẻ chứ?"

"Đúng rồi, vui lắm, bác đúng là có tài, thế mà cũng nhìn ra được." Lôi Đại Bằng hớn hở giơ ngón cái:

Tả Nam Hạ xua tay bảo Lôi Đại Bằng ngồi xuống, khen : “Tiếp tục giữ gìn, cậu có tiềm chất của nhà triết học."