Chữa Khỏi Xà Tinh Bệnh Cho BOSS, Muội Tử Thật Hùng Tráng Uy Vũ

Chương 14

Thiên Phong Cẩn Du cường đại, nhưng lại cô độc, có rất nhiều người kính ngưỡng ái mộ nàng, nhưng mà càng nhiều hơn chính là sợ hãi nàng, hoặc là muốn lợi dụng nàng để leo lên. Ở trong mắt những yêu này, Thiên Phong Cẩn Du là một biểu tượng cho thị sát điên cuồng, nhưng chưa một người nào chân chính dám đi để hiểu rõ xem nàng rốt cuộc là một dạng người gì.

Hổ tộc Bạch Triệt theo đuổi nàng mấy năm, phần lớn yêu tộc đều biết, nhưng Bạch Triệt cũng chỉ là đeo đuổi lực lượng, đơn thuần cảm thấy chỉ có người có thể đánh bại hắn mới xứng đáng trở thành người hắn ngưỡng mộ. Hắn theo đuổi nàng, muốn đánh bại nàng, nhưng hắn cũng không hiểu nàng.

Việc Thiên Phong Cẩn Du biến mất, chỉ có Thư Ngư và Phù Vọng biết được, bây giờ, lại có thêm một tiểu Ngư, một tiểu yêu yên lặng ái mộ Thiên Phong Cẩn Du. Nếu như nói có người từng đến gần được tên điên Thiên Phong Cẩn Du kia thì không thể nghi ngờ được chính là tiểu Ngư, khi một người thực tình ái mộ một người khác thì đều sẽ đặc biệt nhạy cảm đối với hết thảy mọi thứ của nàng.

Cho nên khi biết tiểu Ngư phát hiện được ra Thư Ngư dị dạng, chứ không phải bị lừa gạt giống như đám yêu tộc khác, Phù Vọng cũng không bất ngờ. Thậm chí có thể nói, từ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Ngư, Phù Vọng đã quyết định ra một kế hoạch, thay thế kế hoạch lúc trước của mình. Trong mấy ngày nay, hắn thậm chí còn cố ý nhân lúc tiểu Ngư âm thầm rình coi để làm Thư Ngư lộ ra chút biểu hiện khác thường. Thư Ngư lúc mới bắt đầu rất là cảnh giác, nhưng mà ở trước mặt hắn thì luôn không đề phòng, cho nên hắn rất dễ dàng có thể đạt được mục đích của mình.

Để có thể thành công lọt vào thanh dã bí cảnh cùng Thư Ngư đêm trước diễn võ thì rất cần một cơ hội, hắn ban đầu là nghĩ sẽ kɧıêυ ҡɧí©ɧ Bạch Triệt, làm cho hắn ta ra tay, để hắn ta đẩy hắn đến Vô Văn sơn chỗ thanh dã bí cảnh, lại để cho Thư Ngư giả vờ chưa phát giác, chỉ vào lúc nghiêm trọng nhất mới xuất hiện, rồi thuận lý thành chương trong lúc vô tình vì cứu hắn mà tiến vào thanh dã bí cảnh.

Nhưng mà vào lần đầu tiên gặp mặt Bạch Triệt, kết luận thu được cũng không tận như nhân ý. Hắn lúc trước chưa gặp Bạch Triệt, chỉ là trước khi đến góp nhặt được một chút tin tức của hắn ta, từ đó suy đoán ra hắn là một tên nam nhân tự ngạo cáu gắt cuồng vọng. Nhưng mà phỏng đoán dù sao cũng chỉ là phỏng đoán, không thể nào không có sai sót nhầm lẫn.

Từ lần gặp mặt và quan sát kia, hắn biết, Bạch Triệt đúng là tính khí nóng nảy, nhưng mà hắn ta cũng không ngốc, cũng không dễ châm ngòi như hắn tưởng tượng. Bởi lúc hắn ta giận không nhịn nổi thì hắn ta vẫn có thể đè ép tốt chính hành vi của mình, cũng không làm ra chuyện gì đối với hắn, sự xúc động cũng không phải không kiểm soát được.

Như vậy, mục đích kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn sẽ tương đối khó đạt thành. Mà vừa lúc này, tiểu Ngư lại xuất hiện.

Bạch Triệt là lựa chọn rất tốt, Phù Vọng không muốn từ bỏ hắn, cho dù tên nam nhân kiêu ngạo này có thể nhịn được việc Thiên Phong Cẩn Du sủng ái một nửa yêu ti tiện, nhưng khi hắn biết Thiên Phong Cẩn Du khác thường thì sao? Hắn tuyệt đối sẽ không ngồi im mà không để ý tới, mà tin tức "Thiên Phong Cẩn Du" có vấn đề phải để tiểu Ngư đi nói cho hắn biết mới là thích hợp nhất.

Phù Vọng lại một lần nữa trông thấy tiểu Ngư đưa đồ ăn trưa tới với một nét mặt tràn đầy lo nghĩ, mặc dù hắn rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nhưng Phù Vọng vẫn chú ý tới. Phù Vọng nhìn như không phát giác gì mỉm cười với tiểu Ngư, sau đó bưng đồ ăn, bên miệng ngậm lấy nụ cười đi vào trong phòng.

Nhanh, tiểu Ngư cũng sắp không nhịn được nữa rồi, hắn cần một mồi lửa.

"Đã trễ thế như vậy, Phù Vọng, ngươi định đi đâu?" Đếm xong đống thịt khô mấy ngày nay kiếm được, Thư Ngư hiếu kì nhìn Phù Vọng đang khoác áo choàng.

Phù Vọng quay người hơi thần bí cười, "Có một số việc cần làm, hôm nay ngươi nghỉ ngơi trước đi, có lẽ trước khi trời tối ngày mai chúng ta sẽ cần bắt đầu sự kiện kia."

Nghe hắn nói như vậy, Thư Ngư liền nhớ tới kế hoạch của hắn, lập tức có chút sốt sắng, không khỏi thận trọng gật gật đầu, "Ngươi phải cẩn thận!"

"Yên tâm." Bóng người Phù Vọng rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.

Giờ phút này, trong một cái góc ở tòa biệt viện, là một tiểu viện dành cho nô bộc cư trú, tiểu Ngư đang cau mày lưỡng lự đi lại trong sân. Mấy ngày nay hắn cứ có cảm giác Thiên Phong Cẩn Du không đúng, hắn biết rõ, Cẩn Du đại nhân hắn ái mộ tuyệt đối sẽ không lộ ra nét mặt ôn hòa như vậy, tuyệt sẽ không cho người ta cảm giác mềm mại kia, tuyệt sẽ không trở nên vô hại như thế. Cho dù nàng yêu tên nửa yêu kia thì cũng sẽ không trở nên hoàn toàn khác biệt so với lúc trước như vậy. Quan trọng nhất chính là, tâm hắn nói cho hắn biết, Thiên Phong Cẩn Du này có gì đó quái lạ.

Hắn tinh tế quan sát xong thì liền cho ra một kết luận kinh tâm, nếu như Cẩn Du đại nhân không phải bị khống chế tâm thần thì chính là bị đánh tráo. Thế nhưng là ai có thể làm ra loại chuyện đáng sợ này? Trong lòng của hắn tràn đầy lo nghĩ, không tự chủ được cắn ngón tay.

Đột nhiên, tiểu Ngư phát giác một ánh mắt đâm người tiến đến, hắn giật mình, lập tức cảnh giác nhìn về phía góc tối, quát: "Ai!"

Bên trong góc truyền đến tiếng cười khẽ, lập tức có một bóng người thon dài đi tới. Lúc khuôn mặt thanh nhã ôn nhuận kia lộ ra, mặt tiểu Ngư liền không nhịn được lộ vẻ kinh ngạc.

"Phù Vọng đại nhân, giờ phút này tới đây là có chuyện gì dặn dò sao?" Miệng thì nói như vậy, nhưng dưới chân tiểu Ngư đã không tự chủ được lui về sau một bước. Hắn đã nhận ra có gì không đúng, loại thời điểm này hắn ta không nên xuất hiện ở chỗ này.

Phù Vọng mặt không đổi sắc, thanh âm êm dịu, nhưng mà phối thêm ánh mắt của hắn lại mang đến một chút kỳ lạ, hắn nói: "Ngươi đã nhìn ra, có đúng không?"

Trái tim tiểu Ngư nhấc lên, âm thanh cũng trở nên hơi sắc nhọn, "Nhìn ra cái gì? Tiểu nô không hiểu Phù Vọng đại nhân đang nói cái gì."

"Ta thích nói chuyện với người thông minh, bởi vì bọn họ sẽ không giả bộ hồ đồ ở những thời điểm nên rõ ràng, ngươi cứ nói đi?" Phù Vọng nhu hòa nói một câu, khi thấy ánh mắt tiểu Ngư càng phát ra cảnh giác, hắn liền tự nhiên nói: "Có phải ngươi cảm thấy Cẩn Du đại nhân có chút không đúng hay không? Ta không thể không khen ngươi, bởi vì ngươi là người đầu tiên nhìn ra được, đương nhiên cũng là người duy nhất. Ta chẳng qua chỉ là một nửa yêu, vì sao Cẩn Du đại nhân lại sủng ái ta như thế, thuận theo ý kiến của ta như thế, thậm chí còn trở nên khác với trước kia như thế? Ngươi nhất định rất hiếu kì vấn đề này."

Tiểu Ngư mở to hai mắt nhìn, hắn nín thở chờ Phù Vọng nói tiếp, chỉ thấy Phù Vọng đột nhiên lộ ra vẻ mặt hơi tự đắc, "Ta bất ngờ lấy được một thứ rất tốt, sau đó thừa dịp được đưa đến bên cạnh Cẩn Du đại nhân đã dùng nó với nàng, ta dùng đồ vật mê hoặc nàng, cho nên nàng mới yêu thương ta như vậy... A, cho nên ta mới có được tất cả mọi thứ như hiện tại, trở thành nửa yêu may mắn mà những yêu tộc kia nhắc đến."

Thần sắc tiểu Ngư khẽ biến, không thể tin, phẫn nộ, đố kị, chần chờ, sợ hãi, cuối cùng hắn hỏi hai câu: "Tại sao ngươi lại nói cho ta những thứ này? Ngươi, ngươi định gϊếŧ ta diệt khẩu?"

Phù Vọng bỗng dưng trầm mặt xuống, hắn tựa hồ là nghĩ đến thứ gì, ngữ khí hơi nặng nề, "Ta cần một người giúp một tay, Thiên Phong Cẩn Du dù sao cũng là Thiên Phong Cẩn Du, đồ vật có thể mê hoặc nàng cũng chưa chắc đã hoàn hảo, mà dù sao..." Nói đến đây, Phù Vọng giống như không muốn nói nữa, chỉ nói: "Tóm lại ta gặp một chút phiền phức, ta cần một người giúp một tay, ngươi chỉ cần biết điểm này là được, cái khác nếu ngươi đồng ý với điều kiện của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Thế nào, nếu như ngươi hợp tác cùng ta, ngươi cũng có thể lấy được thân phận cao quý và tài phú, còn có những bảo vật mà với thân phận của ngươi bây giờ không thể nào có được..." Phù Vọng trầm thấp nói, giọng nói nghe rất mê người.

Tiểu Ngư run tay, cưỡng chế trấn định nói: "Ta, ta cần cân nhắc."

"Được, ta cho ngươi thời gian một ngày, trước ngày diễn võ, ta muốn câu trả lời. Ngươi hẳn là nên rõ ràng cái gì mới là lựa chọn tốt nhất, ngươi tốt nhất đừng nói chuyện này ra, bởi vì chỉ cần Cẩn Du đại nhân nói một câu thì không có người sẽ tin tưởng một nô bộc như ngươi." Phù Vọng dứt khoát nói, nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói lành lạnh tràn đầy ý tứ uy hϊếp.

Phù Vọng vừa mới chuyển thân, sau lưng liền truyền tới một âm thanh chần chờ, "Chờ một chút, ngươi nói cho ta biết. Cẩn Du đại nhân, nàng, ngươi dùng loại biện pháp kia thì nàng có bị thương tổn hay không!"

"Ngươi nói xem, đồ vật uy lực mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể không nguy hiểm đến tính mạng." Phù Vọng khẽ nghiêng mặt, giống như cười mà không phải cười đáp lại hắn một câu, tiếp đó, hắn không dừng lại nữa, mà ẩn vào trong hắc ám biến mất không thấy tăm hơi.

Trong viện chỉ còn lại tiểu Ngư sắc mặt tái nhợt. Thứ Phù Vọng nói hắn không phải là không tâm động, nhưng mà hắn càng để ý chuyện Cẩn Du đại nhân bị thương tổn mà Phù Vọng nói hơn. Hắn ái mộ Cẩn Du đại nhân kiêu ngạo tôn quý, sao có thể chấp nhận nàng bị một nửa yêu ti tiện làm nhục như thế chứ? Tiểu Ngư không thể chịu đựng được.

Trời sáng choang, tên nô bộc Hướng Sinh phục vụ ở cùng tiểu Ngư ngáp dài đi ra khỏi cửa, hắn đưa ánh mắt kỳ quái nhìn tiểu Ngư mất hồn mất vía ngồi ở trước bậc, trên tóc toàn là giọt sương.

"Tiểu Ngư, ngươi làm sao vậy, người ngồi ở đây bao lâu rồi, trên người toàn là sương mù kia."

Hắn gọi hai tiếng tiểu Ngư mới phản ứng được. Sờ sờ mặt miễn cưỡng mỉm cười nói: "Ta không sao, chỉ là không ngủ được."

Hướng Sinh trêu ghẹo nói: "Ngươi nên hưng phấn đi, dù sao Cẩn Du đại nhân ngươi tâm tâm niệm niệm cũng đã tới rồi." Hắn nhìn mặt tiểu Ngư vẫn không tốt sắc, thở dài, ngữ trọng tâm trường nói: "Ta biết ngươi tức giận vì Cẩn Du đại nhân sủng ái tên nửa yêu kia, nhưng chuyện này có gì mà tức giận đây? Hắn cũng chỉ là nửa yêu, Cẩn Du đại nhân chỉ nhất thời hứng thú chơi một chút mà thôi, cuối cùng chắc chắn cũng sẽ bỏ hắn. Nói cho cùng thì bạn lữ Cẩn Du đại nhân cuối cùng muốn chọn cũng sẽ chỉ là Bạch Triệt đại nhân mà thôi."

"Bạch Triệt đại nhân theo đuổi Cẩn Du đại nhân lâu như vậy, hắn có năng lực lại có dung mạo, thân phận còn xứng đôi, bọn họ mới đúng là một đôi trời sinh. Tên nửa yêu kia là không thể nào, nhưng mà ta nói nghe nè, ngươi cũng đừng suy nghĩ đến loại chuyện đó nữa. Tiểu yêu giống như chúng ta vẫn nên thành thành thật thật, chớ nằm mộng giữa ban ngày."

Tiểu Ngư nghe xong, nhưng không có khó chịu giống như trước kia, ngược lại con mắt còn sáng lên, miệng lẩm bẩm nói: "Đúng rồi, còn có Bạch Triệt đại nhân!" Bạch Triệt đại nhân cũng ái mộ Cẩn Du đại nhân, nếu như hắn biết thì nhất định sẽ không ngồi yên không quan tâm. Hắn không có cách nào đối kháng với tên nửa yêu giảo hoạt kia, nhưng mà Bạch Triệt đại nhân thì có thể! Vì Cẩn Du đại nhân, vô luận như thế nào hắn cũng muốn thử khả năng này!

"Hả! Tiểu Ngư ngươi định làm gì?" Hướng Sinh vẻ mặt mơ hồ vội vàng gọi với theo tiểu Ngư bỗng nhiên chạy đi, nhưng không có lấy được câu trả lời.

Xác nhận tiểu Ngư rời đi xong, Hướng Sinh vốn dĩ mang theo vẻ mặt mê mang không hiểu đột nhiên ngoắc ngoắc khóe môi, thuận theo đường nhỏ đi ra tiền viện. Thấy một bóng người Thanh Y thắt tay đứng dưới hiên, Hướng Sinh cung kính đi qua, thần sắc nịnh nọt nói: "Phù Vọng đại nhân, tiểu nô đã dựa theo phân phó của ngài, tiểu Ngư đã đi tìm Bạch Triệt đại nhân rồi."

"Rất tốt, vất vả cho ngươi rồi." Phù Vọng thanh âm ôn hòa, lấy một chiếc bình từ bên trong túi giới tử ra, vứt cho Hướng Sinh.

Hướng Sinh bưng lấy cái bình chưa linh đan, tỏ rõ vẻ vui mừng không kìm được, lại nói vài câu dễ nghe, rồi liền mừng rỡ ẩn giấu linh đan theo đường cũ về lại gian phòng của mình.

Mà tiểu Ngư một đường vội vã chạy tới chỗ biệt viện của Bạch Triệt ở cửa sân vừa lúc gặp được quản gia bên cạnh Bạch Triệt, thì liền bị ngăn ở cổng. Quản gia dò xét đánh giá tiểu Ngư vài lần, nhíu mày hỏi: "Ngươi là một tiểu nô, tìm Bạch Triệt đại nhân có chuyện gì? Không có việc lớn gì thì đi đi, Bạch Triệt đại nhân không có thời gian."

Tiểu Ngư đè xuống lo lắng, từ trong túi móc ra một cái hầu bao, nhét vào trong tay quản gia, cầu khẩn nói: "Đại nhân minh giám, tiểu nô thật sự có chuyện quan trọng, chuyện liên quan đến Cẩn Du đại nhân, Bạch Triệt đại nhân nhất định cảm thấy hứng thú. Van cầu đại nhân đi vào thông bẩm cho Bạch Triệt đại nhân một tiếng đi."

Quản gia ước lượng hầu bao, nhíu mày nói: "Ngươi chờ đi." Hắn nói xong thì cũng quay người đi vào trong nội viện, Bạch Triệt đang ở hậu viện múa kiếm, quản gia dừng ở bên cạnh mỉm cười, cẩn thận nói ra: "Bạch Triệt đại nhân, bên ngoài có một tiểu yêu tự xưng là tiểu Ngư nói có việc bẩm báo."

"Cái gì mà tiểu miêu tiểu cẩu. Dám tới quấy rầy ta, không gặp." Bạch Triệt khẽ nói.

Quản gia buông thõng con mắt xoay hai vòng, còn nói: "Tiểu yêu này nói là chuyện liên quan đến Cẩn Du đại nhân, nhìn trông vô cùng lo lắng, dường như thật sự có chuyện gì trọng đại xảy ra vậy. Hơn nữa nô vừa mới nhớ tới, tiểu yêu này hình như là cái tên mà trước khi được Cẩn Du đại nhân đặc biệt đối đãi..."

Quản gia nói xong, quả nhiên Bạch Triệt liền dừng động tác lại, suy tính một cái rồi cất kiếm vào vỏ, thân thể xoay tròn ngồi ở trên băng ghế đá, "Mang người đến gặp ta."

"Vâng." Quản gia cười tít mắt lĩnh mệnh rời đi, dẫn tiểu Ngư chờ ở cổng vào, sau đó lại tránh đi để hai người nói chuyện. Quản gia canh giữ ở bên ngoài vườn, từ trong tay áo móc ra hầu bao mà tiểu Ngư kín đáo đưa cho hắn, lộ ra nét mặt ghét bỏ.

Dùng ngần ấy đồ vật mà muốn thu mua hắn làm việc, thật sự là si tâm vọng tưởng. Nếu không phải vị Phù Vọng đại nhân một bước bay lên thành Phượng Hoàng kia buổi sáng này hứa hẹn cho hắn lợi ích, để hắn đưa tiểu Ngư đến trước mặt Bạch Triệt đại nhân thì hắn cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng như vậy.

Trong vườn, Bạch Triệt nghe xong tiểu Ngư miêu tả thì híp mắt lại. Mặc dù chỉ là lời từ một phía của tiểu Ngư, nhưng trong lòng của hắn cũng hơi tin tưởng. Bởi dù sao từ đáy lòng, hắn cũng thực sự không muốn tin là Thiên Phong Cẩn Du lại sủng ái cái thứ kia.

Khác với tiểu Ngư phẫn nộ vì Phù Vọng khống chế mê hoặc Thiên Phong Cẩn Du làm tổn thương nàng thì Bạch Triệt càng để ý thủ đoạn mà Phù Vọng mê hoặc Thiên Phong Cẩn Du hơn. Phải biết, Thiên Phong Cẩn Du luôn luôn xa cách hắn, nếu như hắn lấy được loại thủ đoạn kia thì sao? Chỉ cần nghĩ như vậy, nhãn tình Bạch Triệt liền kích động đỏ lên.

Hắn nhất định phải lấy được thủ đoạn kia, đến lúc đó, thần nữ mà người người mong mà không được chính là đồ vật của hắn. Vì thế, hắn không thể nói chuyện này ra, mà phải lặng lẽ giải quyết, tốt nhất là phải là trước ngày diễn võ. Nếu như khống chế được Thiên Phong Cẩn Du thì lần này hắn nhất định có thể vượt qua được nàng. Thắng được Thiên Phong Cẩn Du, triệt để đặt nàng ở dưới chân, đã trở thành một chấp niệm lớn lao của Bạch Triệt.

Trong đầu chuyển qua chuyển lại những ý niệm này, Bạch Triệt cũng ngồi không yên được nữa. Vội vàng đuổi tiểu Ngư, đi đến chỗ viện tử cẩn thận kín đáo của Thiên Phong Cẩn Du.

Kế hoạch của Phù Vọng hết thảy đã thuận lợi.