Chữa Khỏi Xà Tinh Bệnh Cho BOSS, Muội Tử Thật Hùng Tráng Uy Vũ

Chương 13

Thư Ngư ở biệt viện những năm qua Thiên Phong Cẩn Du tới đây đều ở, tối hôm đó sau khi nghi thức khai mạc biểu diễn tiểu hội Linh Dẫn kết thúc, nàng dưới ánh mắt vừa hâm mộ vừa phức tạp của một đám yêu quái cùng Phù Vọng trở về biệt viện nghỉ ngơi. Vốn dĩ cũng không có cái gì, thế nhưng ngay lúc nàng và Phù Vọng tới cổng biệt viện thì chuyện bất ngờ xảy ra.

Một thiếu niên như đạn pháo từ trong cửa lớn biệt viện lao ra, lao thẳng tới Thư Ngư, đến trước mặt nàng bảy bước chân thì mới dừng lại, bộ dáng muốn nhào lên nhưng lại không dám, rụt rè kêu lên: "Cẩn Du đại nhân, ngài rốt cuộc cũng đã đến, tiểu Ngư đợi ngài rất lâu rồi. Từ buổi sáng đến giờ, không, là từ lần trước ngài rời đi thì đã chờ đợi lần tiếp theo ngài đến!"

Một tiểu thiếu niên con mắt tròn căng, lỗ tai có chút lông xù, thân hình tinh tế nhưng nhìn qua rất có lực bộc phát, tướng mạo đặc biệt đáng yêu. Nhìn ánh mắt tràn đầy tình yêu kia, cho dù Thư Ngư có ngốc thì cũng có thể nhìn ra được tiểu thiếu niên này luyến mộ Thiên Phong Cẩn Du, lời nói ra nghe rất tình chân ý thiết đến, gần như có thể sánh vai với diễn kỹ của BOSS. Nhưng mà Thư Ngư vẫn có cảm giác thiếu niên này thực lòng, bởi thiếu niên này ba năm qua mỗi lần tiểu hội Linh Dẫn đều sẽ tới hầu hạ Thiên Phong Cẩn Du, mà hôm nay vẫn có thể dũng cảm tiến tới không sợ chết như vậy.

Đúng vậy, Thư Ngư từ trong trí nhớ của Thiên Phong Cẩn Du cũng tìm ra được thiếu niên quen mắt này. Sau đó nàng âm thầm cảm thấy, Thiên Phong Cẩn Du này không phải cũng có chút tưởng nhớ đến tiểu thiếu niên này đấy chứ? Nếu không những người khác tới gần tỏ tình đều sẽ gϊếŧ, mà vì sao thiếu niên tên là tiểu Ngư thuộc Miêu Tộc này vẫn còn có thể hầu hạ nàng ba lần mà còn chưa có chết vậy?

Thiên Phong Cẩn Du vốn không có EQ, nhưng có thể đột nhiên từ trong trí nhớ hỗn loạn của nàng ta đẩy ra được một chút ký ức về thiếu niên này khiến nàng thật sự là kinh ngạc, tinh tế thể ngộ thật lâu mới thở dài một hơi. Cũng may, Thiên Phong Cẩn Du không có ý gì với thiếu niên này . . . chờ một chút, không đúng, tại sao nàng lại để ý xem Thiên Phong Cẩn Du lúc trước có thích thiếu niên này hay không chứ? Cái cảm giác "tình nhân cũ tìm tới cửa nhưng không phải lỗi của ta, BOSS ngươi nghe ta giải thích" là cái gì vậy trời.

Bởi vì đang suy nghĩ nên giờ phút này mặt Thư Ngư vẫn không biểu tình. Nàng còn chưa kịp phản ứng, nhưng mà Phù Vọng thì khác, hắn nghe thiếu niên kia nói xong thì liền híp mắt, đồng thời lập tức làm ra phản ứng, một loại phản ứng rất phù hợp với thân phận của hắn.

"Ngươi là nô bộc trong này? Nếu như thế thì làm phiền ngươi dẫn ta và Cẩn Du xuống dưới nghỉ ngơi đi." Phù Vọng tựa như không phát hiện sự mập mờ trong giọng nói của thiếu niên, ôn hòa nói xong thì liền mỉm cười đối với hắn, nụ cười như trăng sáng ra biển, thanh tịnh vô cùng.

Nụ cười thiếu niên Tiểu Ngư lập tức trì trệ, lúc này mới chú ý tới bên cạnh Cẩn Du đại nhân vẫn luôn một thân một mình những năm qua, vậy mà lại có một vị thanh niên dáng vẻ rất là thân mật dựa vào. Đồng thời, người thanh niên này còn có thể gọi thẳng tên của Cẩn Du đại nhân. Nhớ tới tin đồn thần nữ Hồ tộc sủng ái một tiểu nô, nét mặt tiểu Ngư liền ảm đạm.

Không có chuyện gì thê thảm hơn khi phát hiện tình địch của mình có vẻ ngoài đẹp hơn mình, còn có khí chất hơn mình.

Tiểu Ngư là một trung đẳng yêu tộc, cùng như rất nhiều yêu tộc đều ngưỡng mộ vị thần nữ thực lực cường đại Thiên Phong Cẩn Du này, thế nhưng hắn chưa hề nghĩ tới mình có thể được lọt vào mắt xanh của nàng. Mãi đến ba năm trước đây, Thiên Phong Cẩn Du đột nhiên gϊếŧ chết toàn bộ nô bộc phục vụ biệt viện nơi này, hắn mới tạm thời bị điều tới đây hầu hạ. Mặc dù hàng năm chỉ có thể ở trong khoảng thời gian này gặp nàng mấy ngày, nhưng tiểu Ngư phát hiện vị thần nữ này đối với mình dễ dãi hơn nhiều so với các yêu khác.

Cũng chỉ là vì có một lần Thiên Phong Cẩn Du nổi giận gϊếŧ chết tất cả đám người hầu, nhưng chỉ lưu lại hắn. Cái cảm giác đặc thù đối đãi này đã khiến trái tim thiếu niên của tiểu Ngư lập tức bị luân hãm. Từ đây ái mộ trong lòng hắn dần dần vượt trên nỗi sợ hãi, càng ngày càng yêu thích Thiên Phong Cẩn Du hơn.

Thích thú chờ đợi được nhìn thấy người trong lòng nhưng lại thấy được cảnh này, thiếu niên giờ phút này tinh thần chán nản, nụ cười trên mặt cũng không duy trì nổi, cố gắng không khóc ra, nhưng trong mắt vẫn lóe lên nước mắt. Nghe được lời đồn, hắn thật ra vẫn không tin, hắn còn vô thức không muốn tin, thế nhưng khi nhìn thấy Thiên Phong Cẩn Du cự tuyệt tất cả mọi người nhưng lại thân cận tự nhiên để người thanh niên kia sát bên như thế, nhìn dáng vẻ thân mật sóng vai đó, hắn không cách nào lừa gạt mình nữa.

Chịu đựng đau lòng dẫn hai người vào tẩm điện, tiểu Ngư đỏ hồng mắt chạy đi. Phù Vọng nở nụ cười bình tĩnh nhìn bóng lưng thiếu niên nhanh chóng biến mất, đóng cửa lại, nghiêng đầu nhìn về phía Thư Ngư, nháy nháy mắt đối với nàng.

"Một người một lần, hòa nhau rồi đúng không?"

A? BOSS đang nói cái gì vậy? Thư Ngư vẻ mặt ngơ ngác. Mặc dù rất muốn hỏi như vậy nhưng không biết vì sao nàng lại giống như hiểu rõ BOSS đang nói cái gì. Hắn hẳn là đang nói việc tình nhân cũ tới cửa, một người một lần rất công bằng. Thế nhưng không đúng! Tình nhân cũ căn bản cũng không có, cho dù có thì cũng là của Thiên Phong Cẩn Du chứ không phải của nàng! Hơn nữa bọn họ tại sao phải thảo luận loại chuyện này.

Thư Ngư nhẫn nhịn một hồi, liền nhịn không được muốn mở miệng phản bác, nhưng chỉ thấy Phù Vọng bỗng nhiên thu lại nụ cười, nghiêm túc nói ra: "Tốt, trò đùa dừng lại, đã lâu rồi mới có thể buông lỏng. Hôm nay ngươi đã nghỉ ngơi một ngày, hiện tại hãy bắt đầu tiếp tục luyện tập, dù có khôi phục thêm được một chút cũng là rất tốt."

Tuy cảm thấy Phù Vọng đang cố ý, Thư Ngư vẫn nén lời đến khóe miệng trở về, vẻ mặt nghiêm túc, gật gật đầu: "Ta hiểu rõ, ngươi yên tâm."

Thấy nàng nói xong cũng không nói một câu phàn nàn không cam lòng nào, quay người liền định đi tu luyện, Phù Vọng liền bật cười, vươn ngón tay thon dài sờ lên trên đầu nàng.

"Có cảm thấy mệt mỏi hay không?"

Thư Ngư nét mặt nghiêm túc: "Ta bây giờ còn chưa có tư cách nói đến từ mệt." Nàng rất muốn thử lời kịch này, bây giờ nói ra quả nhiên rất ngầu!

Phù Vọng rủ mí mắt xuống, "Ta hiểu rõ, chỉ sợ không ai so với ta hiểu hơn nó, bởi vì ta hiểu cho nên ta mới hỏi ngươi có mệt hay không, chí ít nếu ngươi không chịu đựng nổi, ta hi vọng ngươi có thể yên tâm nói với ta. Còn nhớ rõ ban đầu lúc mới gặp mặt, ngươi đã khóc ở trước mặt ta không?"

Mặt Thư Ngư đỏ lên. Mẹ nó, đừng bóc lịch sử đen tối của người ta ra thế chứ! Nàng chỉ là khi đó vừa mới xuyên qua không quen khí hậu không chịu được áp lực quá lớn mà thôi.

Phù Vọng lại sờ lên đầu nàng, "Lúc kia ta đã biết, ngươi là tiểu cô nương chưa từng chịu khổ, thế nhưng trong khoảng thời gian này, ngươi để cho ta cảm thấy rất kinh ngạc. Ta chưa từng nghe thấy ngươi phàn nàn một câu vất vả, không nhìn thấy ngươi từ bỏ, thậm chí ngươi từ đầu đến cuối còn rất tôn trọng ta, khi linh lực dần dần khôi phục vẫn đối đãi với ta rất tốt. Ngươi rất kiên cường, đồng thời cũng dần dần trở nên kiên cường hơn, thế nhưng quá cực khổ như vậy, có đôi khi ta vẫn hi vọng ngươi có thể tâm sự cùng ta, phàn nàn sự mệt mỏi của mình cũng tốt, phàn nàn ta quá nghiêm khắc cũng được, đừng khiến mình căng cứng như vậy."

"Chí ít ta ở nơi này cũng là người hợp tác của ngươi, ngươi buông lỏng một chút, có thể cùng ta nói về ý nghĩ của ngươi, hoặc là đùa giỡn một chút, có được hay không?" Ánh mắt Phù Vọng rất nhu hòa, âm thanh cũng rất nhu hòa, "Ta hi vọng ngươi có thể sống lâu hơn nữa."

Nếu ngày nào cũng được nghe những lời kiểu như này thì thật tốt ~ mỗi ngày nghe xong thật sự là thần thanh khí sảng! (ngón tay cái) Thư Ngư che ngực kiềm chế trái tim thiếu nữ của mình, nghiêm túc trả lời: "Xin đảng yên tâm, ta sẽ không phải loại chó mang!"

Phù Vọng: "... Ý gì vậy?"

Một đêm này, hình thức dạy học vẫn là Phù Vọng giảng bài cho Thư Ngư nghe. Dù sao cũng là ở trên địa đầu của người khác, Thư Ngư cũng không tiện luyện tập những đại chiêu mạnh mẽ uy lực kia, cho nên Phù Vọng liền bắt đầu dạy nàng một vài tiểu pháp thuật thực dụng.

Phù Vọng căn cốt không tốt, tu luyện gian nan, nhưng mà ở phương diện khác thì hắn thật sự là một yêu mười hạng toàn năng. Hắn biết rất nhiều tiểu pháp thuật hữu dụng, thậm chí là thiên môn, cũng không biết hắn học được từ đâu. Nhưng có thể suy ra chính là, với thân phận của hắn, có lẽ muốn học những thứ này cũng không phải đơn giản như vậy, còn không biết phải chịu bao nhiêu vị đắng mới có thể biến thành như bây giờ.

"Nếu như bị yêu thú hoặc là dã thú vây công thì hãy phối hợp với Liễm Tức quyết che giấu khí tức như ta vừa mới nói, lại mượn dùng Tức quyết để có thể tạm thời bắt chước khí tức những dã thú kia, từ đó thu hoạch được thời gian chuẩn bị."

"Còn có Phiêu Bình quyết, pháp thuật này là ta căn cứ vào một pháp quyết để cải biên, có thể tiết kiệm rất nhiều linh lực, nhưng mà tốc độ chạy trốn sẽ không hề chậm."

"Ở trong nước có thể bảo vệ bản thân bằng Tương Thủy quyết... Khi linh lực không đủ bị bức đến tuyệt cảnh thì dùng Tử Độn quyết..."

Trật tự giảng bài của Phù Vọng rất là thú vị. Trước khi giảng giải thuật pháp, hắn sẽ trước tiên giảng các tiểu cố sự thú vị liên quan, hoặc trêu chọc bản thân nàng vài câu, để Thư Ngư có thể lý giải được tốt hơn, sau đó giảng đến thuật pháp khô khan cũng rất kiên nhẫn, một lần hai lần giải thích cho Thư Ngư.

Từ lúc hắn bắt đầu giảng giải, Thư Ngư tiếp tục cảm thấy —— BOSS trước kia đã sống một cuộc sống khổ cực lầm than đến cỡ nào, mà lại có thể cảm thấy từng bước đều là nguy cơ như vậy chứ? Nếu không thì làm sao có thể dùng quen những pháp quyết này như vậy, còn mang theo cái dáng vẻ như là mình sẽ lập tức gặp nguy nan vậy.

Ngoại trừ lúc cố ý giả bộ đáng thương thì hắn rất ít khi nói đến quá khứ của mình, nhiều lúc chỉ đơn giản nhắc đến vài câu, tự giễu sơ lược vài từ. Hoặc là những lúc giảng bài cho nàng, có đôi hắn sẽ đưa ra vài ví dụ, Thư Ngư có thể từ trong lời nói vân đạm phong khinh của hắn, lờ mờ nhìn được ra hắn đã từng gian nan như thế nào.

Thư Ngư cảm thấy, nếu như một người có thể cố gắng thành Phù Vọng thì hắn nhất định sẽ không yên lặng như thế. Có lẽ Phù Vọng chính là kiểu người phải cầm thẻ bài cuối cùng đại sát tứ phương xong thì mới dám khoe khoang.

Ở cùng hắn thời gian dài, Thư Ngư liền cảm thấy vị BOSS tâm ngoan thủ lạt tâm lý âm u hành sự điên cuồng chỉ có bề ngoài là đẹp mà nàng từng nhìn qua trong sách có khoảng cách rất lớn với Phù Vọng hiện tại. Có lẽ Phù Vọng cũng có chút tâm tư không tốt, nhưng cho đến bây giờ, hắn cũng chưa từng tổn thương nàng mà thậm chí còn toàn tâm toàn ý trợ giúp nàng, Thư Ngư thật tâm cảm tạ hắn đã làm bạn và chăm sóc nàng, đồng thời còn phục sát đất đối với năng lực và sự bình tĩnh của hắn.

"Đương nhiên, cái ta quen thuộc cũng chỉ là vài thứ bàng môn tả đạo, bởi vì linh lực ta không đủ cho nên mới phải nghiên cứu lối riêng để mà cầu sinh. Tình huống của ngươi và ta không hề giống nhau, thân thể Thiên Phong Cẩn Du rất được ông trời ưu ái, nếu như ngươi có thể khôi phục năng lực vốn dĩ của nàng thì mới thật sự là đặt chân vững vàng ở bên trong Mộng Trạch đại cảnh này."

Phù Vọng từ trong Túi Trữ Vật lấy ra vài cuốn sách và mấy khối ngọc giản, ngữ khí hơi cảm thán, "Thấy càng nhiều thì sẽ càng cảm thấy bản thân như là hạt bụi nhỏ, so sánh cùng toàn bộ thế giới càn khôn sao mà nhỏ bé đến thế. Mộng Trạch đại cảnh cũng chỉ là một tiểu thế giới yêu tộc bị phong ấn mà thôi, thế giới sự bao la, không người có thể hiểu được. Thiên Phong Cẩn Du là thần nữ đời mới của Thiên Hồ tộc, tiềm lực của nàng là cực lớn, thế nhưng không phải là toàn vô địch thủ. Bởi vậy cho dù ngày sau Thư Ngư ngươi khôi phục toàn bộ năng lực của Thiên Phong Cẩn Du thì cũng chớ có kiêu ngạo tự mãn như vậy. Lúc cần thiết vẫn phải quan sát tự thân không ngừng cố gắng, như vậy mới có thể tiêu dao thiên địa."

Lúc giảng bài, Phù Vọng luôn luôn bày ra bảy phần uy nghiêm ba phần ôn hòa, có lẽ vì biết được thế giới của Thư Ngư hoàn toàn khác biệt với nơi này, sợ có nhiều chuyện nàng cũng không biết, nên mỗi lần hắn dạy nàng, hắn sẽ không chỉ giảng giải cho nàng thuật pháp mà thôi, mà sẽ còn thỉnh thoảng khuyên nhủ nàng một số việc nhỏ.

Phương pháp đối nhân xử thế hắn cũng dạy nàng một chút, cho nên Thư Ngư luôn luôn cảm thấy, sự tồn tại của Phù Vọng dần dần giống như là phụ huynh hay là lương sư luôn rồi, chỉ có thỉnh thoảng hắn làm ra một chút động tác mập mờ và một vài lời nói mập mờ thì mới có thể khiến Thư Ngư cảm thấy —— a, BOSS vẫn còn chưa từ bỏ chuyện câu dẫn nàng đâu, nhưng mà cho dù người ta câu dẫn thì cũng câu dẫn quang minh chính đại, vừa thấy ánh mắt là có thể kịp thời thu tay, cười nhìn nàng đắn đo, hoàn toàn không cho nàng cơ hội cự tuyệt, đơn giản có thể so với ba từ mèo vờn chuột.

Những ngày qua, Thư Ngư vẫn luôn tiến bộ, mà Phù Vọng thì càng không cần phải nói, với tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ còn liều mạng hơn nhiều so với Thư Ngư. Tàng thư to lớn của Thiên Phong Cẩn Du cơ hồ bị hắn đọc hết, tháp Trân Bảo các hắn cũng có thể tùy ý mở ra, Phù Vọng tựa như một khối bọt biển khô ráo, gần như không ngủ không nghỉ nạp đầy những kiến thức kia vào trong thân thể của mình, rồi như đói như khát tiêu hóa biến thành đồ vật của mình.

Mệt mỏi thì đúng là mệt mỏi, nhưng so với lúc trước tốn sức trăm phương ngàn kế mới có thể học được một chút thứ hay ho thì hiện tại quả thực là quá may mắn. Cho nên Phù Vọng đơn giản là như cá gặp nước mà vui đến quên cả trời đất . Còn cái đồ đao treo ở trên đỉnh đầu kia, dù sao hắn cũng thường xuyên phải chịu đựng uy hϊếp nên đã sớm quen thuộc rồi.

Hắn trước mỗi lần dạy bảo Thư Ngư thì cũng sẽ tự mình học trước, cho dù sử dụng không ra lý luận thì tri thức cũng phải vững chắc, nếu không làm sao có thể chỉ đạo Thư Ngư được. Từ một điểm này mà nói thì ngộ tính của Phù Vọng có thể nói là rất yêu nghiệt, nhưng vừa so sánh thì lại cảm thấy đặt lên thân thể này đúng là vô cùng đáng tiếc.

Thư Ngư cũng cảm thấy như vậy, có một lần Thư Ngư còn hỏi là liệu có cách nào để hắn tu luyện nhanh hơn một chút hay không, có lẽ có thể đền bù được nhược điểm của hắn. Phù Vọng nghĩ nghĩ, ôn nhu cười một tiếng nói: "Song tu với Thư Ngư có lẽ sẽ có hiệu quả không tệ." Làm Thư Ngư sợ tới mức rốt cuộc cũng không dám nhắc tới chuyện này nữa, sau này Phù Vọng cũng không nhắc đến, cho nên Thư Ngư liền cảm thấy, có lẽ BOSS lại đang trêu chọc nàng.

Ở cùng nhau sau một thời gian ngắn, nàng đã triệt để hiểu rõ điểm ác thú này của BOSS, hắn tựa như một con hồ ly uể oải, nhìn thấy đồ vật cảm thấy hứng thú thì sẽ duỗi móng vuốt ra trêu chọc một chút, sau đó trước khi đối phương tức giận thì sẽ kịp thời thu tay lại, rồi lại bày ra nét mặt chân thành nói "Thật không có cách nào với ngươi, sao ngươi có thể liều lĩnh như thế " hoặc là "Được rồi, chúng ta bây giờ nói chính sự, không cho phép náo loạn nữa" làm cho đối phương càng thêm uất ức. Trình độ ác liệt có thể so sánh với cậu bạn nam ngồi cùng bàn thích kéo bím tóc tiểu nữ sinh, làm cho người ta giận sôi lên!

Nhưng mà cấp độ của BOSS quá cao, mỗi lần Thư Ngư âm thầm chê bai thì chỉ cần không qua bao lâu, nàng sẽ lại bị sự chu đáo che chở của hắn chữa trị. Lúc bắt đầu nàng còn cảm thấy mình quá keo kiệt, cũng chỉ là thích trêu chọc mà thôi, tựa như hiện tại vậy, nàng lại tiếp tục bị vuốt lông giống như vô số lần trước.

"Tu luyện mệt chết đi được, nghỉ ngơi một chút đã, ta mang đến chút đồ ăn đặc sắc nơi đây, ta cảm thấy ngươi sẽ thích, tới nếm thử hương vị xem thế nào?"

Ăn một bàn thịt muối thơm, tâm trạng Thư Ngư lập tức lên đến MAX, ngay vào lúc nàng chuẩn bị tiến công bàn thứ hai thì lại bị Phù Vọng nhẹ nhàng ngăn cản. Hắn đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thư Ngư, từ trong túi giới tử móc ra một bản sách thật dày, nói: Khẩu quyết thuật pháp này có 1,008 cái, nhớ kỹ một cái, có thể ăn ba miếng thịt."

Mẹ kiếp, tại sao ngươi có thể vô tình, lãnh khốc, cố tình gây sự như thế! Thư Ngư lên án nhìn hắn. Phù Vọng nắm chặt tay nàng, nhu tình như nước trấn an: "Một cái năm miếng, được không? Ngươi nhớ kỹ một chút, nói không chừng ngày sau sẽ có tác dụng lớn, cũng chỉ là chút pháp quyết đơn giản. Ừm, có được hay không?"

"Được." Dù sao cũng là làm vì mình, nàng đã lớn như vậy, không thể đến việc học cũng còn cần người khác dỗ được. Thế là nàng đồng ý, Thư Ngư chính là cô gái dễ bị dỗ dành như vậy đó.

Sau đó, đến cả mấy ngày sau ở trên đài cao xem tranh tài, Thư Ngư cũng cầm một khối ngọc giản để học pháp quyết, đã vậy còn cần cù chăm chỉ tu luyện. Phù Vọng an vị ở bên người nàng, bên cạnh là một mâm thịt khô lớn muối thơm cay, chỉ cần Thư Ngư đọc ra được pháp quyết, trên mâm liền có thêm năm miếng. Mắt thấy đống thịt khô bị Phù Vọng chất thành một đống, sắp thành cái núi rồi, Thư Ngư lại càng hưng phấn hơn.

Mỗi ngày, vào ban ngày ở dưới đài cao, ngũ tộc yêu tộc tỷ thí khí thế ngất trời, còn trên đài cao Thư Ngư lại tu luyện chăm chỉ không ngừng. Đến tối vừa kết thúc Thư Ngư sẽ dẫn Phù Vọng trở về biệt viện, ai cũng không để ý tới, biết điều lại không hề khiêm tốn. Thực ra buổi tối, Thư Ngư thấy Hinh thành giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt thì cũng rất là muốn đi ra ngoài chơi, đáng tiếc nàng quá dễ chú ý, hiện tại lại là lúc tuyệt đối không thể xảy ra sự cố nên nàng chỉ có thể sống yên ổn đợi ở trong biệt viện tu luyện.

Phù Vọng nhìn ra tiểu tâm tư của nàng, ngoài mặt thì không có tỏ vẻ gì, nhưng tối hôm đó, sau khi Thư Ngư tu luyện xong một cái, hắn liền dẫn Thư Ngư vụиɠ ŧяộʍ chạy ra khỏi biệt viện, đi đến trên nóc nhà cao nhất Ngưỡng Thiên các. Đứng vững ở Ngưỡng Thiên các cao nhất Hinh thành, lúc ngồi ở trên nóc nhà, có thể nhìn thấy địa phương rất xa rất xa, ngoại trừ một mảnh đèn đuốc lưu ly dưới chân bọn họ thì còn có thể nhìn thấy liên miên sơn lâm đen nhánh bên ngoài Hinh thành.

"Ngươi nhìn xem, vùng núi đó tên là Vô Văn sơn, lần trước ta đã nói với ngươi rồi đó, lối vào thanh dã bí cảnh chính là ở đằng kia." Phù Vọng đưa tay chỉ về phía dãy núi nào đó. Thư Ngư thuận theo hướng hắn chỉ nhìn sang, gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Hoá ra hôm nay BOSS mang nàng ra ngoài là để làm thực địa khảo sát cộng thêm an bài chiến lược đấy hả, làm nàng còn tưởng rằng hắn muốn dẫn nàng tới chợ đêm chơi chứ, loại thời điểm này công lược chẳng lẽ không phải là một cơ hội rất tốt sao?

Vừa mới nghĩ như vậy, Thư Ngư liền thấy trước mắt có thêm một chiếc đèn đốt hồng hồ ly nho nhỏ. Nàng nhìn lên, liền thấy được đôi tay hữu lực trắng thuần cầm đốt đèn kia, cùng ánh mắt mềm mại của Phù Vọng.

"Lần này không có cách nào dẫn ngươi đi ra chỗ nhiều người chơi phía dưới, chờ sang năm, ta sẽ lại dẫn ngươi đi dạo... Ta thấy ngươi rất thích những cái đèn, chiếc đèn này ngươi có thích không?" Nụ cười trên mặt Phù Vọng nhàn nhạt, không phải loại nét mặt vô cùng ôn hòa như thường ngày, biểu tình hiện tại cũng có vẻ được buông lỏng hơn. Ở sau lưng của hắn là một vầng minh nguyệt, ngân bạch quang huy làm người hắn như được dát lên một tầng ngân quang, khiến hắn nhìn vào trông càng thêm mông lung mà nhu hòa.

Hỏng bét, sắp bệnh tim rồi! Thư Ngư tằng hắng một cái tiếp nhận ngọn đèn Hồng Hồ ly đáng yêu kia, thấp giọng nói một tiếng tạ. Đèn này làm rất tinh xảo, giống như đúc với tiểu hồ ly ngây thơ đang chân thành mỉm cười. Thư Ngư càng nhìn càng thích, không hề phát hiện nụ cười của mình giống y như Hồng Hồ ly kia.

Phù Vọng ngồi ở bên người nàng, nghiêng đầu nhìn nàng, hai tay khép tại trong tay áo, tóc dài nhu hòa phất động, bộ dáng rất lỏng. Thư Ngư chơi đùa một trận, rồi chợt nhớ tới hôm qua đã thấy Phù Vọng ở nơi đó gọt cành trúc, lúc ấy nàng còn không biết Phù Vọng đang làm cái gì, hiện tại xem ra, không phải là hắn làm chiếc đèn này chứ?

"Phù Vọng, ngươi làm ư?"

Phù Vọng cười không nói, Thư Ngư đã hiểu, trong mắt không tự chủ mang theo sùng bái, "Tại sao ngươi cái gì cũng biết vậy, ta muốn bái ngươi làm thầy, dạy ta đi, sư phụ!"

Phù Vọng sững sờ, "Ngươi muốn bái ta làm thầy?" Không đợi Thư Ngư giải thích nói đây chẳng qua chỉ là thuận miệng, hắn liền hơi nghiêm túc lắc đầu, "Không được, ngươi muốn học cái gì, chỉ cần ta biết, ta có thể dạy ngươi, nhưng ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ."

Lúc này Thư Ngư mới tò mò hỏi lại: "Vì sao?"

Phù Vọng bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Nếu như ngươi bái ta làm thầy, thì sao ta còn có thể lừa gạt ngươi lên giường được nữa chứ."

Thư Ngư: "... Vừa rồi gió thật lớn, hình như ta nghe nhầm rồi?"

Phù Vọng vẫn như cũ bày ra vẻ mặt chính trực ôn nhu, sờ sờ đầu của nàng, "Ngươi có lẽ là quá mệt mỏi nên mới có thể nghe nhầm."

Thư Ngư: "Ha ha."

Phù Vọng: "Nếu Thư Ngư mệt mỏi thì chúng ta trở về đi."

Lúc hai người trở lại biệt viện, Phù Vọng đã nhìn thấy bóng đen trốn ở trong góc, bên miệng lộ ra nụ cười ý vị không rõ, lập tức chậm rãi đóng cửa lại.

Cái kẻ tên tiểu Ngư ái mộ Thiên Phong Cẩn Du, đồng thời may mắn có thể tiếp cận Thiên Phong Cẩn Du kia, trong mấy ngày này được hắn tận lực dung túng, có lẽ đã hoài nghi "Thiên Phong Cẩn Du" này có phải là "Thiên Phong Cẩn Du” lúc trước hay không rồi.

Khoảng cách cần Thư Ngư ra sân tỷ thí chỉ còn lại hai ngày, kế hoạch cần phải triển khai ngay.