Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Làm Giàu

Chương 48

Tô Hòa cười: “Cha, hà tất phải bỏ gần tìm xa chứ! Chúng ta chẳng phải có thầy sẵn sao? Cha làm thân với sư phụ Tôn, sư phụ Trương, tặng cho họ thêm chút quà, họ đương nhiên sẽ dạy cha.

Huống hồ cha học được, công việc của họ sẽ nhẹ nhàng hơn, sao lại không làm?”

Bà cụ Tô vỗ đùi: “Cháu gái của bà, sao con thông minh vậy! Trong cái đầu nhỏ này chứa toàn nước mực! Thằng cả, con còn ngẩn ra đó làm gì, còn không mau làm theo lời Đại Nha nói! Trong phòng mẹ có bánh và sữa bột, con cầm đi tặng quà!”

Tô Hòa thầm nói, bản lĩnh thấy gió chèo thuyền này của bà nội cô thật sự không chỉ mạnh bình thường!

Bây giờ thấy cô có tiền đồ, ngay cả bánh và sữa bột cũng nỡ cho!

“Bà, không cần lấy những thứ ấy, con mang từ huyện về mấy gói thuốc, để cha con tặng thuốc là được.”

Hai người đó đều là người thông minh, bây giờ cô trở mình biến thành nhân viên liên lạc công xã, cớ gì họ không tặng một nhân tình tiện thể chứ!

Tô Hòa lại nhìn sang ông cụ Tô: “Ông, con cũng mua cho ông vài bao thuốc. Nhưng thuốc có hại cho sức khỏe, sau này ông hút ít một chút.”

Ông cụ Tô vội gật đầu, bây giờ trong lòng ông ấy, địa vị của Tô Hòa cao nhất, ngay cả cháu trai Tô Kim Bảo cũng phải xếp phía sau!

Tô Vĩnh Quốc làm theo lời Tô Hòa nói, tìm một cơ hội nhét thuốc cho sư phụ Tôn và sư phụ Trương.

Quả nhiên giống như Tô Hòa dự liệu, hai người đều sảng khoái đồng ý.

Tô Vĩnh Quốc quả thực cũng có chút thiên phú, chưa tới một ngày đã có thể lái máy kéo giống như ăn bánh.

Người trong thôn nhìn thấy, không khỏi nói mấy câu ganh tỵ.

“Chậc chậc, cho dù biết lái cũng vô dụng, dù Tô Đại Nha lợi hại mấy, còn có thể cho cha nó làm người điều khiển sao?”

“Tôi thấy người nhà họ Tô phiêu quá, cũng không biết trời cao đất dày!”

“Hơn nữa, lái máy kéo có gì khó, không khác gì đánh xe bò.”



Trong lòng Tô Vĩnh Quốc cũng có chút chộn rộn, con gái có bản lĩnh thật, nhưng thật sự có thể cho ông ấy lái máy kéo sao?

Lúc này Tô Hòa đang cầm bút chì viết viết vẽ vẽ trên giấy.

Thẩm Như Ý tính kế thất bại chắc chắn vẫn còn chiêu sau, dựa theo sự phát triển của tình tiết trong sách, kết cục của nhà họ Tô sẽ vô cùng thảm.

Tô Vĩnh Thạch bị đánh gãy chân, bà cụ Tô chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ trúng gió rồi qua đời, Tô Tiểu Mãn bị phán tử hình, Triệu Thúy Nga điên điên dại dại, Tô Vĩnh Quốc tới mỏ quặng làm công mắc bệnh phổi nghiêm trọng, cả nhà họ Tô chỉ có thể dựa vào ông cụ Tô vất vả chèo chống.

Khi cô bỏ truyện, nguyên chủ vẫn còn sống, chỉ là sau khi trải qua đủ loại dày vò, đã sống không bằng chết.

Tô Hòa trầm tư một lúc, khoanh tròn lên tên của Tô Vĩnh Thạch.

Hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch nông cạn, trông có vẻ sáng suốt nhưng thực tế không có đầu óc gì, Thẩm Như Ý rất có thể sẽ xúi giục họ làm gì đó.

Cho nên lần này cô vào huyện phải hoàn toàn thu phục hai người này, miễn cho họ ngáng chân.

Ngoài ra, tháng 11 năm 1977 sẽ khôi phục thi đại học, tới lúc đó cô chắc chắn phải đến tỉnh khác học, không thể nào bảo vệ người nhà họ Tô mãi.

Phải để họ tự mở rộng tầm mắt, có bản lĩnh, khi đối mặt với cạm bẫy của Thẩm Như Ý mới có dũng khí và tự tin đối chọi.

Cũng chính vì như vậy, Tô Hòa mới bảo Tô Vĩnh Quốc đi học lái máy kéo.

Chỉ như vậy thôi vẫn không được, phải cho họ học kiến thức văn hóa mới được!

Ông cụ Tô, Tô Vĩnh Quốc và Triệu Thúy Nga chỉ biết một số chữ đơn giản, bà cụ Tô thì mù chữ hoàn toàn.

Sau khi Tô Hòa lên kế hoạch xong, xé giấy ném vào trong lò lửa.