Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Làm Giàu

Chương 47

Ông ấy gọi người nhà họ Tô vào, sau đó bắt tay Tô Hòa nói: “Tiểu Tô, bây giờ tôi chính thức cho cô đảm nhận chức vụ nhân viên liên lạc công xã Hòe Hoa, hi vọng cô toàn tâm toàn lực phục vụ cho công xã Hòe Hoa chúng ta.”

Tô Hòa ướt mắt: “Chú yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình góp gạch thêm ngói cho sự phát triển của công xã Hòe Hoa chúng ta, không cô phụ sứ mệnh! Tin chắc trong tương lai gần, công xã Hòe Hoa chúng ta nhất định có thể vượt qua các công xã khác, trở thành người dẫn đầu trong huyện!”

Cô nói như vậy, kéo theo bầu không khí đi lên, trong lòng mấy lãnh đạo ngập tràn ý chí anh hùng, lần lượt tới bắt tay Tô Hòa, khích lệ cô sớm ngày mang tin tốt về.

Khi mấy lãnh đạo công xã tới, sắc mặt hầm hầm, khi đi ai cũng cười tươi rói.

Trước khi đi, chủ nhiệm La còn nói với Trương Chiếm Phát: “Đồng chí, ông rất không thành thật, thôn hàng xóm gặp khó khăn không giúp đỡ, bây giờ người ta giải quyết được khó khăn, ông còn đi bôi nhọ, không thích hợp làm kế toán thôn họ Trương nữa.

Hai hôm nay công xã sẽ cử kế toán mới, ông quay về kiểm điểm lại đi!”

Trương Chiếm Phát suýt chút xụi lơ xuống đất, ông ta thực sự không hiểu được, rõ ràng con nhỏ chết tiệt đó đang mở miệng nói bừa, tại sao những người này lại tin nó chứ?

Ông ta nhìn thấy người của thôn Hoàng Khê chỉ trỏ mình, vội vàng chuồn đi, sợ đi muộn bị người ta đánh.

Ông cụ Tô vui đến mức vỗ tay cũng trượt tay!

“Cháu gái bảo bối của bà, bà nằm mơ cũng không ngờ con lại làm cán bộ! Nếu là ngày xưa, con có thể cho bà làm cáo mệnh phu nhân đấy!”

Ông cụ Tô trừng bà ta một cái: “Nói bậy gì đó? Coi chừng bị người ta nắm thóp!”

Lúc này bà cụ Tô mới ý thức được mình nói sai, thời này không thể nhắc tới cáo mệnh không cáo mệnh gì được.

Thực ra ông cụ Tô cũng vui lắm, vốn tưởng mượn máy kéo đã khiến ông ấy nở mày nở mặt rồi, không ngờ cháu gái lớn lại còn cho ông ấy một bất ngờ lớn!

Sau này, ở trong thôn, cho dù là đội trưởng cũng phải nể mặt ông ấy.

Hai vợ chồng Tô Vĩnh Quốc hớn hở vui sướиɠ. Nếu không phải vẫn còn chút lí trí, đoán chừng đã cười ra tiếng rồi.

Tô Hòa quyết định tạt chút nước lạnh cho họ, tránh cho họ phiêu quá.

“Ông, bà, cha, mẹ, con chỉ là một chức ảo, không tính là cán bộ gì. Hơn nữa, nếu con không tạo ra được thành tích, chức vụ này cũng sẽ bị thu hồi.”

Nghe cô nói như vậy, tâm trạng sướиɠ rơn của người nhà họ Tô mới bình tĩnh lại đôi chút.

Thực ra Tô Hòa có rất nhiều cách kiếm tiền, dựa theo hiểu biết của cô, ở năm 1975, thực ra đã có không ít nơi lén lút kinh doanh rồi.

Nhưng cô không muốn mạo hiểm, cô muốn dùng cách hợp quy hợp lý kiếm tiền, để nâng cao hình tượng và địa vị của mình.

Cô không có ý tòng chính, chỉ là muốn tạo quan hệ tốt với địa phương, sau này, sau giải phóng kinh doanh cũng có thể tiện hơn rất nhiều.

Tô Vĩnh Quốc gãi đầu: “Vậy cha ra ruộng, xem thử tiến độ.”

Tô Hòa nghe ông ấy nói như vậy, động lòng.

“Cha, cha có muốn lái máy kéo không?”

Tô Vĩnh Quốc ngơ ngác, sau đó cười khổ nói: “Đại Nha, đàn ông trong thôn ai không muốn lái máy kéo? Mấu chốt là muốn cũng vô dụng!”

Tô Hòa cười.

“Cha, ai nói muốn cũng vô dụng? Chỉ cần cha học được cách lái máy kéo, những chuyện khác để con xử lý!”

Nói thật, nếu là mấy ngày trước, Tô Hòa nói vậy, Tô Vĩnh Quốc nhất định sẽ cảm thấy con gái nói bừa!

Nhưng Tô Hòa liên tiếp hoàn thành được hai chuyện lớn, tâm tư của ông ấy cũng nhảy nhót theo.

“Đại Nha, thật, thật sao?”

Tô Hòa gật đầu.

Tô Vĩnh Quốc khó xử nói: “Cha nghe sư phụ Tôn nói họ đều học ở lớp máy kéo của cục nông cơ, bây giờ lớp máy kéo của cục nông cơ đã đóng cửa rồi, cho dù cha muốn học cũng không học được!”