Tô Hòa lười vạch trần bà ta, cô tới cung tiêu xã cũng chỉ là muốn xem thử vật giá và chủng loại thời này, đáp hời hợt một câu.
Dù sao sau này cô sẽ thường xuyên tới, xem thím hai thích diễn này có thể diễn bao lâu.
Buổi tối Tô Vĩnh Thạch không về, Tào Hồng Mai giải thích là bởi vì hôm qua xin nghỉ, cho nên hôm nay làm bù.
Tô Hòa buồn cười trong lòng, chắc là trong thời gian ngắn chú hai tốt của cô không muốn nhìn thấy cô rồi.
Sáng ngày hôm sau, Tào Hồng Mai muốn tiễn Tô Hòa tới bến xe, Tô Hòa khéo léo từ chối.
Tào Hồng Mai cầu còn không được, bà ta cho Tô Hòa một cái túi lưới, bên trong có một túi bánh và nửa cân kẹo.
Do dự một chút, lại cho Tô Hòa năm hào: “Tiểu Hòa, thím hai còn phải đi làm nên không đi cùng con nữa, số tiền này con cầm mà mua vé xe.”
Tô Hòa tìm một nơi vắng vẻ, mua một cái bao ở sở giao dịch, nhét đầy vào trong.
Lúc lên xe, cô cố ý biểu hiện trông rất nặng nhọc, kéo cái bao lên xe.
Người trên xe vẫn không nhiều, người bán vé không phải là chị gái hôm qua.
Tô Hòa cảm thấy đúng lúc, khỏi phải nói chuyện lộ sơ hở.
Sau một tiếng rưỡi, xe tới công xã Hòe Hoa.
Tô Hòa nhọc nhằn kéo cái bao xuống xe, sau đó nhét hai viên kẹo cho một đứa bé: “Giúp chị đến nhà họ Tào đưa thư, bảo người đẩy xe đạp tới.”
Đứa bé đó lập tức chạy đi.
Chẳng bao lâu, mẹ vợ của Tô Vĩnh Thạch, Vương Phượng Dung đẩy xe đạp tới.
“Tiểu Hòa về rồi? Xem mắt như thế nào?”
Tô Hòa xấu hổ cười: “Thím hai dặn cháu đừng nói lung tung, phải rồi, chú hai cháu bán xe đạp cho cháu rồi, cho nên cháu mới nhờ bà mang xe đạp tới cho cháu đấy.”
Sắc mặt Vương Phượng Dung cứng đờ: “Cái gì? Vĩnh Thạch bán xe đạp cho cháu? Chiếc, chiếc xe đạp này khó lăm mới mua được, sao lại bán? Hơn nữa, cháu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Cháu mang ít tiền từ nhà họ Thẩm tới, vẫn luôn không nỡ tiêu, bây giờ mua xe đạp cũng coi như dùng đúng chỗ. Chú hai cháu lo lắng bà không tin, còn làm giấy thu mua cho cháu nữa!”
Tô Hòa nói xong, lấy giấy thu mua ra cho Vương Phượng Dung xem.
Tuy Vương Phượng Dung không biết chữ nhưng biết mấy chữ “một trăm năm mươi tệ”, lập tức tin ngay.
Bà ta ngẫm nghĩ trong lòng, lẽ nào hai vợ chồng nó không muốn để xe ở chỗ bà ta, cho nên bán xe đi?
Còn vì sao Tô Hòa phải mua xe đạp, chuyện này còn cần phải hỏi sao? Trèo lên cành cao, sau này có đầy tiền, dĩ nhiên chi tiền cũng hào phóng.
Tô Hòa nói tiền là tiền mang từ nhà họ Thẩm về, bà ta thật sự không nghi ngờ gì.
Nhà họ Thẩm là nhân vật lớn ở tỉnh, để đuổi Tô Hòa, cho cô chút tiền là chuyện rất bình thường.
Trong lòng Vương Phượng Dung thầm oán giận hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch, bán xe đạp đi chỉ vì không muốn để xe đạp ở chỗ bà ta, đúng là một cặp sói mắt trắng!
Bà ta cười gượng: “Nếu đã vậy, vậy cháu cưỡi xe về đi.”
Tô Hòa lấy ra một túi bánh từ trước, đưa cho bà ta: “Bà, chú hai và thím hai cháu bận quá cũng quên mất gửi đồ cho bà, túi bánh này là cháu hiếu kính bà.”
Tô Hòa và Tô Kim Bảo bằng vai phải lứa, cho nên cô cũng xưng hô theo vai vế của Tô Kim Bảo.
Trong lòng Vương Phượng Dung càng khó chịu!
Ngay cả Tô Hòa cũng biết mua chút đồ cho bà ta, hai con sói mắt trắng đó chẳng những bán xe đạp đi, lại còn ngay cả viên kẹo cũng chẳng gửi cho bà ta, đúng là khiến người ta lạnh lòng!
Hai người đẩy qua đẩy lại một hồi, cuối cùng Vương Phượng Dung vẫn nhận bánh.
Trước khi đi, Vương Phượng Dung nắm tay Tô Hòa: “Tiểu Hòa, sau này cứ coi bà là bà ngoại, thường xuyên tới nhà chơi!”
Trong giọng điệu có chút lấy lòng, dù sao thì ở trong mắt bà ta, Tô Hòa sắp gả vào nhà họ Triệu rồi, đương nhiên cái túi bánh đó cũng có công.