Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Làm Giàu

Chương 21

Tô Hòa cầm gậy, dùng tay chỉ: “Kim Bảo, em mau xem đó là gì?”

Tô Kim Bảo vừa quay đầu nhìn, mông bị Tô Hòa cầm gậy quất một cái.

Tô Kim Bảo không kịp nghĩ tới chuyện khóc, bởi vì cho dù thế nào nó cũng chẳng ngờ Tô Hòa dám đánh nó.

“Kim Bảo, đây gọi là việc quân cơ không nề dối trá, đánh trận thật sự đều như vậy, nếu em biết cách, sẽ có rất thể diện trước mặt bạn bè.”

Tô Kim Bảo lập tức quên luôn cả đau: “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật, tới lúc đó em sẽ oai phong giống như đại tướng quân!”

Tô Kim Bảo lập tức hưng phấn: “Mau dạy em!”

Tô Hòa cười càng thêm dịu dàng: “Được thôi, chỉ là đại tướng quân không thể khóc, càng không thể chơi mách, em có thể làm được không?”

Tô Kim Bảo ưỡn ngực: “Đương nhiên có thể làm được, nếu em không làm được thì em là chó.”

Thế là cảnh tượng tiếp theo chính là thế này: “Kim Bảo, trên trời có con chim!”

“Kim Bảo, dây giày em lỏng rồi!”

“Kim Bảo, em chảy nước mũi rồi!”



Bạn nhỏ Tô Kim Bảo đáng thương bị Tô Hòa quất mười mấy gậy, để không làm chó, nó chỉ có thể nhịn đau, nước mắt lưng tròng trong hốc mắt.

Sau cùng, nó vứt gậy chạy vào trong nhà.

Hu hu, nó không chơi cùng chị họ nữa!

Tô Hòa cười cong khóe mắt, thằng nhóc lì lợm như em còn có thể lật trời? Nếm thử mùi vị bị IQ đày đọa đi.

Đợi đến khi Tô Hòa vào nhà, Cố Yến Trì đứng trước cửa sổ mới thu hồi ánh mắt.

Ông Cát đi vào, ngẩn người.

Thằng nhóc này bình thường luôn mang bộ dạng nghiêm túc thận trọng, rất ít khi nhìn thấy anh cười…phơi phới như vậy.

“Thuốc sắt xong rồi, lăn đi!”

Trước khi đi, Cố Trì Yến còn nhìn sang nhà bên một cái, sau bước mới cất bước rời đi.

Không phải tất cả nghi hoặc đều cần đáp án, anh và cô gái tên Tô Hòa đó sau này có lẽ sẽ không còn gặp nhau nữa.

Tô Hòa vào nhà, nhìn thấy Tô Kim Bảo đang lởn vởn quanh Tào Hồng Mai, đoán chừng là muốn mách mẹ nhưng lại không muốn làm chó, đang chần chừ.

Nhìn thấy Tô Hòa vào, hừ một tiếng, chạy đi ra.

Tô Hòa vừa phụ Tào Hồng Mai vừa nói chuyện với bà ta: “Thím hai, người sống ở hai bên phía đông và phía tây là ai, cũng là công nhân xưởng dệt sao?”

Tào Hồng Mai bĩu môi; “Hai vợ chồng phía tây đó là người của xưởng máy móc, mắt móc lên trên đỉnh đầu, khinh người lắm. Nói ra lại buồn cười, có ngon mấy cũng phải sống nhà thuê giống chúng ta thôi.

Còn ông Cát phía đông tính khí cổ quái, giống như ai thiếu nợ tiền ông ta vậy!

Có đôi lúc Kim Bảo ồn ào quá, ông ta liền gõ mạnh tường một cái, đáng đời ông ta lủi thủi một mình, ngay cả người nói chuyện cùng cũng không có…”

Tào Hồng Mai tay chân mau lẹ, rất nhanh đã nấu cơm xong.

Cháo ngô, rau cải xào.

“Tiểu Hòa, vốn dĩ thím hai muốn nấu gì ngon cho con nhưng phiếu thịt tháng này đã dùng hết rồi, đợi lần sau con tới, thím hai nhất định sẽ kho thịt cho con ăn.”

Đương nhiên Tô Hòa sẽ không coi lời này là thật, qua loa đáp một câu.

Ăn cơm xong, Tô Kim Bảo liền đòi đến cung tiêu xã.

Tào Hồng Mai dùng tay ký đầu Tô Kim Bảo: “Con mèo con tham ăn, đi thôi!”

Tô Hòa biết tại sao Tào Hồng Mai phải đợi ăn cơm xong mới tới cung tiêu xã, bởi vì năm giờ rưỡi cung tiêu xã sẽ đóng cửa.

Bây giờ đi sát giờ, bà ta sẽ có lý do mua ít đồ cho Tô Hòa.

Quả nhiên, đợi khi họ tới cung tiêu xã, nhân viên bên trong đã thiếu kiên nhẫn nói: “Muốn mua đồ thì mau một chút, bán thêm mười phút nữa sẽ đóng cửa.”

Thực ra bây giờ mới năm giờ, nhưng nhân viên lúc này đều rất trâu bò, không ai dám ho he với họ.

Tào Hồng Mai vừa mua một cân kẹo, hai túi bánh, nhân viên đã bắt đầu đuổi người, Tào Hồng Mai ra vẻ nuối tiếc nói: “Tiểu Hòa, vốn dĩ thím hai còn muốn mua thêm cho con ít đồ, bây giờ không mua được rồi.”