Bây giờ Tô Vĩnh Thạch đối mặt với Tô Hòa có hơi lúng túng, muốn giải thích lại cảm thấy không thể thốt lên được, dù sao đúng là ông ta có lòng riêng.
Không giải thích lại sợ Tô Hòa quay về cáo trạng, ông cụ Tô sẽ xử ông ta mất.
Tô Hòa đang cúi đầu cũng im lặng, hai người giữ im lặng suốt dọc đường, rất nhanh đã tới căn nhà trệt mà Tô Vĩnh Thạch thuê.
Đây là một căn nhà thuê nhà nước, một căn viện lớn ban đầu được phân cách thành năm hộ, giữa các hộ có tường đất phân cách, tiền thuê mỗi tháng là bốn tệ hai hào bảy.
Vừa vào nhà, Tô Hòa đỏ hoe mắt nói: “Chú hai, trước khi tới chú đã nói thế nào ở trước mặt ông bà? Tuy sau cùng chú cũng quay lại, nhưng nếu không phải Triệu Bân đột nhiên nổi điên, nói không chừng con đã, đã bị anh ta lăng nhục rồi.
Cho dù bây giờ, tuy trông con có vẻ không sao, nhưng lòng con đã tổn thương nghiêm trọng, con cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa, chi bằng chết cho rồi…”
Tô Hòa nói xong, lộ ra dáng vẻ không còn luyến tiếc gì.
Lần này Tô Vĩnh Thạch thật sự sợ điếng!
Nếu Tô Hòa có mệnh hệ gì, đoán chừng ông cụ Tô có thể xách cuốc vào huyện đánh ông ta!
Anh cả chị dâu cũng sẽ tới tìm ông ta liều mạng!
“Tiểu Hòa, chú hai thật sự không biết Triệu Bân là một tên súc sinh. Nhưng chuyện này quả thực là lỗi của chú hai, chú hai đền cho con là được rồi!”
Tô Vĩnh Thạch nói xong, tát mình một bạt tai thật mạnh.
Tô Hòa xì xụt nói: “Chú hai, chú thật lòng muốn bù đắp cho con?”
Tuy Tô Vĩnh Thạch nhớ hình như mình không nói bù đắp, nhưng thấy thái độ của Tô Hòa dường như đã dịu lại, vội nói: “Đúng, đúng, Tiểu Hòa con muốn gì thì nói với chú hai, chú hai đảm bảo khiến con hài lòng.”
Tô Hòa xoa tay: “Con muốn chiếc xe đạp kia của chú.”
Tô Vĩnh Thạch: “...”
Tuy Tô Hòa có thể mua một chiếc xe đạp từ sở giao dịch, nhưng không thể giải thích nguồn gốc, cho nên mới nêu ra muốn xe đạp.
Phản ứng đầu tiên của Tô Vĩnh Thạch chính là cho rằng Tô Hòa đang đùa, chiếc xe đạp ông ta gửi ở nhà cha mẹ vợ đã ngốn của ông ta 150 tệ.
Số tiền này có thể chỉ là một tháng rưỡi tiền lương của phó xưởng trưởng Triệu. Nhưng Tô Vĩnh Thạch là công nhân tạm thời, nhận mức lương học nghề, một tháng chỉ có mười chín tệ tám hào tư, không ăn không uống cũng phải để dành gần một năm.
Càng đừng nói lúc đầu để có được một tấm phiếu xe đạp, ông ta đã tốn bao nhiêu công sức!
Khoảng thời gian này, em vợ Tào Phú Quý đang xem mắt, mẹ vợ Vương Phượng Dung mới đề nghị mượn xe đạp để ra oai một chút.
Tuy Tô Vĩnh Thạch không nỡ nhưng cũng chỉ có thể đồng ý.
Kết quả, bây giờ Tô Hòa nói muốn xe đạp của ông ta?
“Tiểu hòa, đừng có đùa, đợi thím hai con tan làm, bảo thím ấy dẫn con tới cung tiêu xã mua miếng vải may cho con bộ đồ.”
Tô Hòa cười.
Một thước vải bốn hào, may một bộ đồ bảy thước vải, tổng cộng chưa tới ba tệ, tính đuổi cô như ăn mày sao?
“Chú hai, con chỉ muốn xe đạp, nếu chú không nỡ thì thôi. Cùng lắm sau khi quay về, con thuật lại y nguyên sự tình cho ông bà nghe, tin chắc họ cũng sẽ không trách chú. Dù sao chú cũng là vì chuyển sang chính thức, vì tiền đồ của bản thân chú, họ sẽ hiểu cho chú thôi.
Chẳng những họ có thể hiểu cho chú, cha mẹ con cũng có thể hiểu cho chú, tin chắc họ sẽ không trách hờn gì chú đâu.
Phải rồi, lát nữa con phải đi cảm ơn những người tốt bụng ở viện gia thuộc xưởng dệt, nhân tiện cũng nói lại sự khổ tâm của chú, để họ cũng thông cảm cho chú…”
Mặt Tô Vĩnh Thạch xanh như tàu lá!
Đây không phải là uy hϊếp trắng trợn sao?