Tô Vĩnh Thạch cảm thấy mình rất ấm ức, ông ta thật sự không biết chuyện Triệu Bân làm trước đây!
Tuy ông ta cũng biết Triệu Bân ăn không ngồi rồi, nhưng nhà người ta giàu, cái này cũng không được tính là tật xấu gì.
Đúng, quả thực ông ta có lòng riêng, nhưng cháu gái có thể gả vào nhà họ Triệu không phải cũng là chuyện rất tốt sao?
Vừa nãy ông ta đã tới cổng xưởng dệt rồi, nhưng trong đầu toàn là ánh mắt trong veo Tô Hòa nhìn ông ta, lại nghĩ tới những lời ông cụ Tô nói tối qua, ông ta như ma xui quỷ khiến quay lại.
Không sai, tối hôm qua ông cụ Tô đã nói với ông ta như thế này: “Hai à, trong mấy anh em con là người thông minh nhất, cha và mẹ con cũng thiên vị con nhất. Nhưng nếu con thật sự làm ra chuyện gì trái lương tâm, cha là người đầu tiên không tha cho con!”
Tô Vĩnh Thạch lập tức lo sợ bày tỏ quyết tâm, bình thường cha rất kiệm lời, nhưng một khi nổi giận thật sự rất đáng sợ.
Tô Vĩnh Thạch thật sự biết ơn ông cụ Tô và chút lương tâm còn sót lại của mình, nếu không hành vi quấy rối tiếp theo của Tô Hòa sẽ khiến hai vợ chồng họ không còn mặt mũi ở lại xưởng dệt nữa.
Tô Vĩnh Thạch thấy Tô Hòa im lặng, cộng thêm người xung quanh chỉ trỏ, lập tức xả giận lên người Triệu Bân.
Ông ta xông tới trực tiếp tát Triệu Bân mấy bạt tai: “Thằng súc sinh này, tao đúng là mù mắt mới cảm thấy mày tốt! Cái thứ chó táng tận lương tâm như mày nên băm cho chó ăn!”
Bây giờ Triệu Bân cũng buông thả tất cả, cười gằn: “Ông cũng không biết ngại mà nói tôi? Ở trước mặt cha mẹ tôi ngoan giống như con chó giữ nhà, chủ động đưa cháu gái tới. Nếu không phải vợ ông trông không ra làm sao, không biết chừng ông đã dâng vợ ông cho tôi…”
Tô Vĩnh Thạch tức đến nổ đom đóm, hận không thể cắn Triệu Bân một cái!
Có người lớn tuổi sợ xảy ra án mạng, bảo người kéo Tô Vĩnh Thạch ra.
“Chuyện này không phải chuyện dân thường chúng ta có thể quản được, vẫn nên gọi công an tới xử lý đi!”
“Đúng, cho ba súc sinh nhà họ Triệu ngồi tù!”
…
Một chàng trai trẻ đứng bên ngoài đám đông, trên người mặc bộ đồ Mao, trong túi áo cắm một cây bút máy hiệu Anh Hùng.
Vừa nãy khi cứu hỏa, anh ta xông vào trước nhất, lúc này lại lui ra khỏi đám đông.
Ánh mắt của anh ta rơi lên người Tô Hòa, trong mắt lóe lên một tia nghiền ngẫm.
Triệu Bân đó tuy tội không thể tha, nhưng cô gái tên Tô Hòa này cũng không đơn giản.
Con gái bình thường gặp phải tình huống thế này đã sớm bị dọa đến mất hồn mất vía, nhưng cô thì khác. Tuy trông cô cũng giống như bị dọa sợ, nhưng mỗi một câu nói ra đều đang dẫn dắt đám đông, dẫn tới phát hiện bằng chứng phạm tội.
Người như thế này sao có thể nhảy sông tự vẫn?
Dĩ nhiên Tô Hòa không biết con tinh tinh mà cô suy đoán ở ngay đây, lúc này cô vẫn đang kính nghiệp sắm vai nhân vật người bị hại đáng thương.
Rất nhanh, phía trên cử người tới phong tỏa hiện trường, bắt Triệu Bân đi.
Có người tốt chuyện còn chạy vào trong xưởng góp vui. Khi Ngụy Cầm nghe nói Triệu Bân bị bắt, còn tưởng là Triệu Bân đã lăng nhục Tô Hòa rồi, bà ta hoàn toàn không quan tâm hống hách nói: “Bọn chúng đang hẹn hò, là con tiện nhân đó lập bẫy dụ dỗ con trai tôi, con trai tôi vô tội.”
Đợi khi bà ta biết chuyện tủ bí mật bị lộ, lúc này mới tái mặt ngất xỉu.
Phó xưởng trưởng Triệu cũng chẳng khá hơn tới đâu, nghe xong liền đái ra quần.
Tô Vĩnh Thạch và Tô Hòa cũng bị gọi đi điều tra tình hình, Tô Vĩnh Thạch sợ hãi run lẩy bẩy, ghi lời khai xong run rẩy đi ra.
Chẳng mấy chốc, Tô Hòa cũng ra.