Kinh Thành Tiểu Trù Nương

Chương 6: Đi đòi công đạo

Chương 06: Đi đòi công đạo

Lạc Văn Nghiên nhìn trời. Ra khỏi nhà chưa tới một canh giờ mà đã bán hết, hiệu suất hôm nay rất cao, nàng kiếm được một trăm năm mươi văn tiền.

“A Nghiên tỷ tỷ, không ổn rồi, nhà tỷ xảy ra chuyện, nương ta bảo tỷ mau trở về.” Một tiểu hài tử choai choai thở hổn hển chạy tới nói.

Lạc Văn Nghiên nhìn thấy đó là con trai thứ của Tô thẩm Tiểu Thành, trong lòng lập tức run rẩy, nắm lấy Tiểu Thành hỏi: "Có chuyện gì xảy ra? Nương tỷ có chuyện gì sao?"

"Đúng đúng, Tề bá mẫu lại ngất đi, tỷ mau trở về trước đi, để ta đẩy chiếc xe này về cho." Tiểu Thành khẩn trương nói.

Lạc Văn Nghiên vừa nghe xong liền nhanh chân chạy về nhà.

Chân nàng nặng trĩu, trong lòng bối rối, cảm giác khoảng cách ngắn ngủi giữa chợ và ngõ Tam Lý dường như dài hơn bình thường rất nhiều.

“Nương, nương!” Cuối cùng cũng nhìn thấy cửa nhà mình, Lạc Văn Nghiên lo lắng hét lên.

“A Nghiên, vào đây nhanh lên.” Tô thẩm từ trong phòng Tề Thị hét lên.

Lạc Văn Nghiên vội chạy sang phòng Tề Thị, chỉ thấy Tề Thị đã bất tỉnh trên giường, Tô thẩm và các đại thẩm đại nương cách vách đang bận đắp khăn lên ngực Tề Thị.

Dưới sự nỗ lực của mọi người, Tề Thị tỉnh lại. Nhìn thấy Lạc Văn Nghiên ở trước mặt, Tề Thị không khỏi khóc rống lên.

Lạc Văn Nghiên nhìn Tề Thị tỉnh lại, sự lo lắng trong lòng buông xuống một nửa.

“Tô thẩm, đã phát sinh chuyện gì sao?” Lạc Văn Nghiên bình tĩnh lại. Tề Thị ngất xỉu, khóc lóc vô cớ, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

“Ai, người Chu gia vừa rồi lại đến gây sự. Rõ ràng biết nương ngươi bị bọn họ hại thành như vậy mà còn dám tới cửa! Lần này bọn họ tới trả lại thư đính hôn, muốn đem giấy đính hôn cùng sính lễ đòi về." Tô thẩm giận dữ lắc đầu chỉ vào lá thư đính hôn trên bàn.

Mấy đại thẩm bên cạnh cũng thở dài phụ hoạ. Họ chưa bao giờ nhìn thấy một gia đình nào vô liêm sỉ như vậy.

Lạc Văn Nghiên nhặt lá thư đính hôn trên bàn lên. Đó là bát tự và thư kết thân viết tay của cha nàng viết, lần trước Chu gia đến tìm Tề Thị để bàn chuyện huỷ hôn mà quên mang theo. Tề Thị tức giận đến mức đổ bệnh. Lần này họ trực tiếp trả lại thư đính hôn, xem ra bọn họ muốn triệt để vạch mặt, không muốn chờ một khắc nào.

“A… A…Nghiên, nương thật xin lỗi… con” Tề Thị vừa khóc vừa nói. Nàng hối hận vì đã định ra mối hôn sự này cho A Nghiên, lại càng hận thân thể của mình hơn. Lúc này không có cách nào để đứng lên bảo vệ cho nữ nhi.

Lạc Văn Nghiên ngồi ở mép giường đem Tề Thị ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi: “Nương, người đừng nói như vậy, đừng lo lắng, chuyện này con sẽ lo liệu. Con sẽ không để họ làm phiền nhà chúng ta nữa."

Nguyên thân là một tiểu cô nương mới mười sáu tuổi, loại chuyện này nàng ấy không giải quyết được nên mới kéo đến tận bây giờ. Nhưng Lạc Văn Nghiên xuyên qua cũng không dễ bắt nạt như vậy. Nguyên bản nàng muốn đợi tình huống trong nhà tốt hơn một chút, kiếm được nhiều tiền hơn rồi sau đó mới đi giải quyết mớ hỗn độn này. Nhưng Chu gia đó quá khinh người, đến cửa mấy lần để gây sự, chọn ngày tốt không bằng hôm nay luôn đi.

Lửa giận trong lòng Lạc Văn Nghiên đang bùng cháy nhưng trên mặt không hề lộ ra. Cô vẫn nhẹ nhàng an ủi Tề Thị, sau khi được nàng an ủi, Tề Thị dần dần bình tĩnh lại.

Vì vừa rồi tiêu hao thể lực quá lớn, Tề Thị từ từ nhắm mắt ngủ thϊếp đi dưới sự trấn an Lạc Văn Nghiên. Còn cô thì cùng mấy đại nương đại thẩm lặng lẽ đứng dậy rời khỏi phòng.

Khi tới phòng chính, nàng thấy Nguyên An đang ngồi xổm trong góc, hai tay ôm mình, không nói cũng không khóc. Nhưng trên mặt lại hiện lên sự sợ hãi và cảnh giác. May mắn thay, con trai út của Tô thẩmlà Tiểu Thành đã đi bồi hắn.

Lạc Văn Nghiên cảm thấy đau lòng, vội vàng ôm Nguyên An nhẹ nhàng nói: "Nguyên An, không có việc gì a, có tỷ tỷ ở đây."

Nhìn thấy Lạc Văn Nghiên đến gần, Nguyên An vốn đang căng thẳng lập tức thả lỏng, vùi đầu vào vai và cổ Lạc Văn Nghiên, nói: "Kẻ xấu, kẻ xấu lại đến đây, hung dữ quá."

Tiểu hài tử tuy hồn nhiên nhưng có thể phân biệt đúng sai, ai khi dễ nương đều là người xấu.

"Không sợ, Nguyên An không sợ." Lạc Văn Nghiên xoa xoa cái đầu mềm mại của Nguyên An nói.

Lạc Văn Nghiên đặt Nguyên An xuống, nói với Tô thẩm : "Tô thẩm, còn phải làm phiền người chăm sóc nương và đệ đệ của con, con phải ra ngoài."

"Con định làm gì?" Tô thẩm lo lắng hỏi.

Lạc Văn Nghiên nói: “Đi đòi công đạo.”

"Ai nha, con là một tiểu cô nương, sao có thể tự mình đi đòi công đạo được? Muốn thuyết pháp thì cần có phụ mẫu hoặc huynh trưởng ra mặt." Tô thẩm ngăn cản.

"Tô thẩm, các đại nương, đại thẩm. Các người cũng đã nhìn thấy tình hình nhà ta, nếu ta không ra mặt xử lý chuyện này thì phải làm sao bây giờ?" Lạc Văn Nghiên nhìn đám người hỏi.

“A Nghiên, ngươi đưa cho ta thư đính hôn và sính lễ, ta sẽ bảo người của ta trả lại cho Chu gia cho con, chuyện thế là xong.” Tô thẩm nói.

"Đa tạ Tô thẩm đã suy xét chu đáo vì con, nhưng nếu như thế thì việc từ hôn liền mặc kệ Chu gia nói nhảm ra bên ngoài sao. Các đại nương đại thẩm, mọi người nghĩ bọn hắn sẽ đem ta nói thành một người như thế nào?” Lạc Văn Nghiên nói.

Mọi người im lặng một lúc. Quả thực ở thời đại này, việc từ hôn đối với nhà gái là rất bất lợi.

Nếu chỉ im lặng trả lại thư đính hôn, một nhà mang tiếng đọc sách như Chu gia nhất định sẽ cố gắng hết sức vì tìm một nhà tốt hơn mà tìm tất cả biện pháp đem việc từ hôn đổ lên đầu nhà gái rồi truyền ra ngoài. Phụ thân Lạc Văn Nghiên qua đời, mẹ bị liệt, còn có một đứa em trai ba tuổi. Không ai có thể đứng ra bênh vực cho nàng.

“Vậy sau đó con muốn làm gì?” Tô thẩm hỏi.

“Tới Chu gia, làm rõ chuyện này trước mặt hàng xóm và dân làng.” Lạc Văn Nghiên kiên quyết nói, cô thua khi giảng đạo lý.

“Ai, thế thì thanh danh của con sẽ hỏng mất a.” Tô thẩm thở dài.

“So với những tội bất hiếu, bất kính, ta nghĩ danh tiếng cay nghiệt đối với hoàn cảnh hiện tại của ta lại khá tốt.” Lạc Văn Nghiên khẽ mỉm cười, ít nhất sau này sẽ không có người dám tùy tiện khi dễ cô nhi quả mẫu các nàng.

“Vậy ngươi làm ầm ĩ như vậy, đoán chừng trong trấn nhỏ này không có ai dám đến nhà ngươi cầu hôn.” Tống đại nương hàng xóm thở dài. A Nghiên là một hảo hài tử, sao cuộc đời lại khó khăn đến vậy.

“Không sao đâu Tống đại nương, con sẽ chăm sóc tốt cho nương và đệ đệ ở nhà, không cần đề cập đến chuyện thành thân.” Lạc Văn Nghiên bình tĩnh nói. Cô là người hiện đại, chẳng lẽ sẽ để ý những chuyện này sao? Mình có thể kiếm tiền sinh hoạt thì sợ gì.

"Thế nhưng nữ nhân không thành hôn thì có thể làm gì? Ngươi không thể dành cả đời để bảo vệ nương và đệ đệ được." Khương tẩu tử thấy thế liền lên tiếng, giọng điệu rất lo lắng.

“Khương tẩu, tại sao nữ nhân nhất định phải thành hôn?” Lạc Văn Nghiên hỏi ngược lại.

"Ngươi không lấy chồng thì sống bằng gì? Nữ nhân không phải dựa vào nam nhân để sống sao?" Khương tẩu tử mới hơn hai mươi tuổi, là người hàng xóm trẻ nhất của nàng. Dáng người gầy gò nhỏ nhắn, thanh âm nói chuyện mềm mại.

“Dựa vào hai bàn tay của chính mình a! Hiện tại muội đang kinh doanh điểm tâm, hàng ngày có thể kiếm tiền trang trải cuộc sống nên dù có muốn thành thân cũng không phải sống dựa vào nam nhân”, Lạc Văn Nghiên cố gắng biểu đạt suy nghĩ của mình.

“Ồ, cũng có lý a.” Khương tẩu tử trầm ngâm. Dưới cái nhìn của nàng, lời nói của Lạc Văn Nghiên quả thực mới lạ.

“Hảo hài tử, vất vả cho con rồi.” Tống đại nương nắm lấy tay Lạc Văn Nghiên thương tiếc nói. Tự mình kiếm tiền dù sao cũng là việc vất vả.

“A Nghiên, Tô thẩm sẽ đi cùng con!” Tô thẩm nói.

“Chúng ta cũng đi cùng con.” Vài người hàng xóm cùng nói.

"Đúng, chúng ta đều đi. Vừa vặn hôm nay hài tử của ta cũng đến đây. Ta sẽ gọi nó đi cùng. Còn có Đại Thành, mặc dù chúng ta không phải là phụ mẫu và huynh đệ tỷ muội của con, nhưng ít nhất chúng ta có nhiều người hơn, có thể cho con khí thế." Tô thẩm có chút hưng phấn nói.

Lạc Văn Nghiên nhìn những người hàng xóm đã ở bên nhau hơn mười năm, câu nói bà con xa không bằng láng giềng gần được áp dụng ở khắp mọi nơi. Tuy không có quan hệ huyết thống nhưng có thể nhảy ra giúp mình trong lúc này mà không sợ rắc rối, nội tâm của nàng rất cảm động.

“Đa tạ lòng tốt của mọi người, A Nghiên sau này sẽ báo đáp.” Lạc Văn Nghiên nói.

"Ai, chúng ta đều là hàng xóm, con không cần nói việc báo đáp gì đó. Chúng ta nhìn con lớn lên, cha mẹ con cũng đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, A Nghiên hãy yên tâm có chúng ta ở đây." Tống đại nương sảng khoái nói chuyện, một phen đạt được sự tán đồng của mọi người.

Lạc Văn Nghiên kiềm chế ánh mắt chua chát, gật đầu, sau đó quay sang Tô thẩm nói: “Tô thẩm, nếu người đi cùng con thì nương con và Nguyên An…”

“Không sao đâu, ta đi nhờ cô Thôi tỷ tỷ của ngươi chiếu cố một chút.” Tô thẩm đã nghĩ kĩ càng, Thôi đại cô nương ở Thôi gia đối diện cửa cũng trạc tuổi A Nghiên, hơn nữa đứa bé ấy đang chờ để xuất giá vào đầu xuân sang năm. Có thể mời nàng giúp đỡ một chút.

“Phiền phức cho Tô thẩm, thay ta cảm tạ Thôi tỷ tỷ. Chờ ta giải quyết xong việc sẽ trở lại tạ ơn.” Lạc Văn Nghiên nói.

"Được rồi, ta sẽ bảo nàng đến đây." Tô thẩm nôn nóng, nói xong vội vàng chạy ra ngoài.

"A Nghiên, chúng ta đi xem trong nhà còn có ai liền gọi bọn họ lại. Con chuẩn bị tinh thần đi, chúng ta sẽ đợi con ở cửa." Tống đại nương cũng bị Tô thẩm lây nhiễm, hưng phấn nói.

Lạc Văn Nghiên cúi đầu thi lễ thật sâu trước mấy người, đáp: "Cảm tạ mọi người."

Tống đại nương dẫn vài người ra khỏi cổng, Lạc Văn Nghiên nhìn họ đi ra ngoài rồi quay người bước vào phòng tìm chiếc hộp đựng thư đính hôn và sính lễ.

“Nguyên An, đệ và Tiểu Thành ca ca ở nhà chơi, tỷ tỷ sẽ về sớm thôi.” Lạc Văn Nghiên vừa vuốt tóc Nguyên An vừa nói.

Nguyên An chớp mắt to, hiểu chuyện gật đầu. Vừa rồi hắn nghe người lớn nói, cái hiểu cái không, nhưng hắn tin tưởng tỷ tỷ, liền nói: “Tỷ tỷ là đi giáo huấn kẻ xấu sao?”

“Đúng vậy, kẻ xấu đáng ghét, khi dễ nương và Nguyên An. Tỷ tỷ muốn khiến hắn không dám bước vào nhà này nữa.” Lạc Văn Nghiên biết người Chu gia có ảnh hưởng không tốt đến tâm lý của Nguyên An, cho nên không thể để cho tâm lý của Nguyên An gặp ảnh hưởng.

Nguyên An vỗ đôi tay nhỏ bé reo hò: "Tốt a, tốt a!"

Lạc Văn Nghiên mỉm cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên An, đứng dậy ôm lấy chiếc hộp, hít một hơi thật sâu, liếc nhìn cửa phòng Tề Thị, xoay người đi ra ngoài cửa.