Kinh Thành Tiểu Trù Nương

Chương 5: Bánh cuốn hành

Chương 5: Bánh cuốn hành

Nguyên An nhìn cả nhà vây quanh cùng một chỗ ăn cơm mà hưng phấn không thôi. Sự việc hỗn loạn mấy tháng nay làm cho đứa nhỏ này đã rất lâu không cùng người nhà ăn cơm.

Tề thị nhìn Lạc Văn Nghiên bận rộn mà khẽ mỉm cười. Nàng rất vui mừng vì nữ nhi đã trưởng thành. Trước khi xảy ra chuyện, nàng luôn cho rằng A Nghiên vẫn còn là một đứa trẻ, đến bây giờ mới phát hiện nữ nhi đã có thể chống đỡ một gia đình.

Bởi vì A Nghiên phải đối mặt với việc lập gia đình cho nên hai năm nay nàng không ngừng dạy nữ nhi làm việc nhà. Nhưng trước kia A Nghiên luôn được cha đau nương yêu, chính bản thân nàng cũng không nỡ để cho nữ nhi phải làm nhiều việc nhà. Hiện tại trù nghệ của A Nghiên rõ ràng so với trước kia tốt hơn rất nhiều, có lẽ là trong khoảng thời gian này lịch luyện ra đi. Đứa nhỏ này đúng là rất thông minh, làm cái gì cũng vừa dạy là biết, giống hệt như cha nàng.

"Nương, chúng ta cùng nhau ăn cơm." Lạc Văn Nghiên thấy tinh thần Tề thị tốt lên, trong lòng cũng vui vẻ.

Lạc Văn Nghiên đặt một tấm ván gỗ trên giường Tề thị, bát đũa có thể đặt ở phía trên, tay phải Tề thị có thể tự mình dùng thìa ăn cơm.

Mà chính nàng cùng Nguyên An thì vây quanh bên giường Tề thị, ngồi trên bàn nhỏ bên cạnh ăn cơm.

Cá kho trên bàn tản ra mùi thơm mê người, Nguyên An nuốt nước miếng liên tục. Lạc Văn Nghiên trước tiên múc cho Tề thị một chén cơm, đem cá trải lên cơm, rưới thêm nước cá kho. Dùng nước kho của cá trộn cơm thật sự là tuyệt, tinh túy của món này đều nằm trong nước kho.

Bưng cơm cho Tề thị xong, nàng lại làm cho mình và Nguyên An một chén.

Nguyên An không kịp chờ mà xúc một ngụm cơm chan nước cá kho đưa vào miệng, hương vị mặn ngọt làm cho cái miệng nhỏ nhắn của hắn không dừng lại được.

"Được. Được rồi... Ăn đi.” Tề thị trên giường cũng nếm một ngụm, nhịn không được nói.

Lạc Văn Nghiên cười nói với Tề thị: "Nương, nếu ngon thì hãy ăn nhiều một chút."

Sau đó nàng trông thấy khoé miệng Nguyên An dính đầy hạt cơm, vươn tay giúp hắn lau đi, nói: "Nguyên An, ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn. ”

Lạc Văn Nghiên nếm thử một ngụm, ừm, cá nhỏ đã chiên ngoài giòn trong mềm, độ mặn ngọt đều vừa phải. Cá tôm này ở ngoài sông, độ tươi không cần phải nói. Vẫn là thực phẩm tự nhiên ngon a. Lạc Văn Nghiên nhịn không được nghĩ đến gà mái già trong vườn, nếu không phải trông cậy vào chúng đẻ trứng... Ừm... Không thể nghĩ lại nữa, tội lỗi quá nha.

Ăn cơm tối xong, Lạc Văn Nghiên giúp Tề thị cùng Nguyên An rửa mặt thật sạch, sớm tắt đèn lên giường đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc.

Sáng hôm sau trời còn chưa sáng Lạc Văn Nghiên đã thức dậy. Hôm qua ở chợ quan sát thấy quầy hàng bán điểm tâm có bánh bao, nhưng chưa từng nhìn thấy bánh cuốn hành, cho nên hôm nay cô liền muốn làm bánh cuốn hành mang đi bán.

Kỳ thật điểm tâm có rất nhiều loại, nhưng trước mắt xem ra làm bánh cuốn hành có chi phí thấp nhất, chỉ cần bột mì cùng một ít dầu muối. Hơn nữa trong vườn nhà mình trồng hành hoa, có thể tiết kiệm chút tiền.

Lạc Văn Nghiên trước tiên cho mì vào chậu lớn, dùng một chút nước chậm rãi làm mềm ra, sau đó đem bột mì mua ngày hôm qua từng đợt đổ vào trong chậu lớn, vừa đổ vừa thêm nước vừa nhào bột.

Thời đại này không có men, trên cơ bản đều dùng mì dẫn, chính là lần trước làm mì ống để lại một khối mì sống, đợi đến lần làm tiếp theo mới dùng. Nếu như không có mì dẫn, vậy lần đầu tiên làm phải phiền toái một chút, phải dùng rượu ủ hoặc men rượu để lên men, đây là những điều trước kia Tề thị dạy qua.

May mắn Tề thị thỉnh thoảng sẽ làm mì ống, cho nên trong nhà vẫn còn mì dẫn. Lạc Văn Nghiên làm việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Nàng lần lượt thêm nước, sau đó liền luân phiên nhào bột, đem bột nhào đến trạng thái trơn bóng nhẵn nhụi.

Bánh làm có ngon hay không thì việc nhào bột chính là mấu chốt, nhào càng lâu bột càng mịn. Đây cũng là một công việc khá tốn sức, lại cần chút kinh nghiệm cá nhân.

Lạc Văn Nghiên là blogger ẩm thực, ẩm thực là sở thích lớn nhất của cô. Vừa tốt nghiệp đại học liền đi du lịch khắp nơi, nghiên cứu ẩm thực các nơi, cũng không ít lần làm những món ăn này. Không nghĩ tới khi đột nhiên xuyên tới còn có thể dùng những kĩ năng này để kiếm kế sinh nhai.

Bột đã bị nàng nhào thành một khối mập mạp trắng trẻo mịn màng. Kế tiếp phải làm vỏ. Không giống như làm bánh cuốn hành ăn ở nhà, lần này nàng làm nhiều, bột cũng lớn, cho nên trước tiên phải phân ra thành mười mấy cục bột nhỏ rồi làm từng cái một.

Lạc Văn Nghiên lấy ra một cục bột, rắc bột khô lên bàn. Trước tiên dùng tay ấn cho phẳng, sau đó dùng chày cán bột từ giữa lăn đều ra hai bên cho đến khi khối bột thành hình chữ nhật có độ dày vừa phải.

Tiếp theo quét đều một lớp dầu trên vỏ, lấy một chút muối rắc lên vỏ rồi lấy một nắm hành lá cắt nhỏ rắc lên.

Sau khi làm xong những bước cơ bản liền có thể cuộn vỏ bánh lại. Cuộn xong liền dùng dao cắt thành từng miếng nhỏ, dùng một chiếc đũa ở giữa ép xuống rồi khẽ kéo cho khối bánh dài ra liền đại công cáo thành. Cứ như vậy, một cái bánh cuốn hành hình dáng xinh đẹp liền làm xong.

Sau khi làm xong lứa đầu tiên, cô tiếp tục làm cái cái một. Khi trời bắt đầu sáng, hai cái nồi hấp lớn đã làm xong. Lạc Văn Nghiên đếm một chút, đại khái có khoảng một trăm hai mươi cái.

Tuy bột đã làm xong nhưng cũng cần có thời gian ủ để bánh hấp ra có thể mềm và thơm ngon.

Lạc Văn Nghiên để lửa nhỏ cho cả phòng bếp bảo trì ấm áp, cũng tiết kiệm thời gian đốt lửa.

Đợi khoảng nửa canh giờ, bột đã gần chín, Lạc Văn Nghiên đem bếp lửa đốt cháy, bắt đầu hấp bánh cuốn hành.

Nhiệt độ của lửa rất quan trọng, Lạc Văn Nghiên không dám rời khỏi bếp. Cô phải canh lửa.

Bánh sắp hấp xong, mùi thơm của dầu hành phiêu tán ra ngoài. Căn cứ theo kinh nghiệm của Lạc Văn Nghiên, cảm giác lửa đã đủ liền nhanh chóng dập bếp, bưng nồi hấp ra ngoài.

Lạc Văn Nghiên nhanh chóng chuyển bánh vào trong chiếc nồi lớn trên xe đẩy, đồng thời cho thêm củi vào bên dưới để giữ ấm. Như vậy bánh lúc bán vẫn còn nóng, hương vị giống như vừa mới ra khỏi lò.

Lúc này trời đã sáng nhưng canh giờ còn hơi sớm, Lạc Văn Nghiên không đành lòng đánh thức Nguyên An. Nàng để lại mười cái bánh cuốn hành đặt ở trong nồi, lại lấy mười cái mang đến nhờ Tô thẩm cách vách nếm thử hương vị cho nàng, thuận tiện nhờ nàng trông Nguyên An hộ.

Tô thẩm nhìn mấy cái bánh cuốn hành nóng hổi nhịn không được lại tán thưởng vài câu. Chiếc bánh đẹp như vậy cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua, còn có mùi thơm của hành hoa.

Lạc Văn Nghiên cười nói một câu: “Món này gọi là bánh cuốn hành, là bánh bao mặn. Người sẽ nếm thử xem có ngon hay không, có chỗ nào cần cải thiện hay không a.”

Thím Tô vẻ mặt tươi cười cầm bánh vào phòng.

Lạc Văn Nghiên nhìn trời một chút. Sắc trời đã sáng, đoán chừng sáu bảy giờ sáng, vừa lúc là thời gian ra ngoài bán đồ ăn sáng.

Đẩy xe đi, Lạc Văn Nghiên ra khỏi nhà, trên xe treo một tấm biển: Bánh cuốn hành- Ba Văn Tiền hai cái.

Trên đường đã có không ít người đi đường, có người bày sạp hàng giống Lạc Văn Nghiên, cũng có người đi ra mua sắm, có người qua đường.

Lâm Tế trấn là nơi bắt buộc phải đi qua để đến phía Nam An Dương thành. Sắp đến năm mới, người ngoại hương ở kinh đô An Dương thành đều phải lục tục trở về cho nên Lâm Tế trấn náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Lạc Văn Nghiên đến vị trí bày sạp, dỡ đồ xuống. Đem tấm biển treo ở chỗ dễ thấy, nhấc nắp nồi mở ra.

Quả nhiên, mùi thơm bay ra đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người.

Đã có người theo mùi hương đi tới. Thứ đầu tiên họ nhìn thấy là biển hiệu Lạc Văn Nghiên treo, lại nhìn vào trong l*иg, chỉ vào hỏi: "Cô nương, đây là bánh cuốn hành sao? ”

"Đúng vậy, loại bánh mang theo chút mặn, hơn nữa còn có mùi thơm của hành lá, cam đoan ngài ăn một lần liền muốn ăn lại." Lạc Văn Nghiên cười đáp.

Nhìn vị đại hán mở miệng hỏi thăm có chút do dự, Lạc Văn Nghiên quyết định một phen nói: "Đại ca, ngài là vị khách đầu tiên hôm nay. Như vậy đi, vốn là ba văn tiền hai cái, ta thu ngài một văn một cái có được hay không, ngài có thể mua một cái nếm thử hương vị trước. ”

Vừa nghe lời này, đại hán cũng rất sảng khoái móc ra một văn tiền nói: "Được, nếm thử liền nếm thử, một cái bánh bao trắng cũng đã có giá một văn, bánh hành này nhìn vừa xinh đẹp vừa thơm, nếm thử cũng không lỗ. ”

Đại hán tiếp nhận một chiếc bánh cuốn hành. Trước cẩn thận đánh giá một vòng, nhịn không được khen ngợi: "Cô nương ngươi lớn lên thanh tú, làm ra đồ cũng tinh xảo như vậy. ”

Lạc Văn Nghiên thấy đại hán thật lòng khen ngợi, hé miệng cười hào phóng đáp: "Qua khen rồi. ”

Vừa rồi buột miệng nói ra, hắn đang lo lắng có vẻ có chút lưu manh, sẽ chọc cho Lạc Văn Nghiên mất hứng. Không nghĩ tới cô nương trước mắt này ngược lại rất rộng lượng, không khỏi cũng bật cười vài tiếng.

Lúc này người bị hương thơm hấp dẫn tới càng nhiều, tất cả mọi người thúc giục đại hán đừng nói chuyện, nhanh chóng nếm thử hương vị rồi nói sau.

Đại hán cắn một miếng, liền cảm giác được thứ gọi là bánh cuốn hành. Mềm mại mềm mại, hương vị hơi mặn cộng thêm mùi thơm của hành lá, là hương vị chưa từng nếm qua, so với bánh bao trắng thì hương vị ngon hơn rất nhiều.

Không nói hai lời, vị đại hán này nhanh chóng xử đẹp một cái bánh.

Người vây quanh nhìn người đàn ông đầy trông mong, trong đó có hai đứa trẻ đã không thể không nuốt nước miếng.

"Cho ta mười cái, không, hai mươi cái." Đại hán ăn xong cũng không có nói ngon hay không, mà là trực tiếp móc ra hai mươi văn tiền vội vàng nói.

Lạc Văn Nghiên cũng không hỏi nhiều, trực tiếp thu tiền.

"Hắc, vị huynh đệ này, thứ này rốt cuộc có ngon không?" Bên cạnh có một người trẻ tuổi bất mãn nói.

"Ôi chao, ngươi nhìn hắn mua nhiều như vậy còn cần phải nói sao. Khẳng định ngon, cô nương, cho ta hai cái." Một đại nương khác mang theo hài tử vội vàng bỏ tiền ra nói.

Nhìn thấy động tác của đại nương, liền có người lục tục bắt đầu mua, đại hán cẩn thận cất bánh, dành thời gian nói với Lạc Văn Nghiên: "Cô nương, thứ bánh này của ngươi quả thật rất ngon, so với bánh bao trắng ngon hơn nhiều, trên đường đi ta cũng không cần ăn bánh bao trắng nữa. ”

Lạc Văn Nghiên tuy bận rộn thu tiền nhưng vẫn ngẩng đầu cười nói với đại hán: "Đa tạ đại ca khen ngợi, ngài trên đường chú ý an toàn, sớm ngày về nhà đoàn tụ với người nhà. ”

Đại hán phất phất tay xoay người rời đi. Theo người mua truyền miệng, quầy bán bánh cuốn hành của Lạc Văn Nghiên chỉ chốc lát sau đã bị người mua sạch.