Cô phấn khích nhìn đứa trẻ trước mặt mà không để ý bản thân đã cười tới mang tai. "Mẹ?"- Thiên Lý nhìn người mẹ kế trước mặt mà sợ hãi. Mẹ kế hôm nay lạ lắm thường thì những lúc cậu tỏ vẻ thế này mẹ sẽ ngay lập tức chửi ầm lên đòi đánh cậu.
Nghe giọng đứa trẻ phát ra làm cô bừng tỉnh. Lúc này cô mới để ý xung quanh còn có người, họ nhìn cô với ánh mắt kì lạ bất ngờ không thể tinh nổi, hoảng sợ cùng cung kính bề trên.
"Bà chủ!"- một người đàn bà già nua bước ra. Trong đầu liền có thể đoán ra bà ta. Đó là bà sáu, vυ' nuôi của nguyên chủ lúc còn ở nhà mẹ đẻ sau này nguyên chủ lấy chồng thì cùng nguyên chủ qua đây
Những kí ức bắt đầu ào ạt chảy vô đầu cô khiến cô đau mà la lên:" ĐAU QUÁ! ". Tiếng la của cô làm mọi người giật mình, cô thì do đau quá mà cũng ngất xỉu. Trước lúc nhắm mắt cô nhìn thấy Thiên Lí, đứa trẻ bị giật mình té ngã khóc òa lên rồi nói gì đó. Cô thấy vậy muốn vươn tay lên lau những giọt nước mắt đó nhưng khi với tới thì cô đã không nhìn thấy gì nữa.
Trong mơ cô thấy một người phụ nữ đang khóc, cô lại gần thì thấy cô ta vừa khóc vừa lẩm bẩm cái gì mà không được, không phải nên như thế, phải như thế này mới đúng.
Sợ hãi trước cảnh tượng này cô vội qua đầu bỏ chạy nhưng chưa chạy được bao xa cô lại thấy có một cánh ta đang nắm lấy bả vai. Cánh tay ướt nhẹp càng bấu chặt vào bả vai khiến cô vừa sợ vừa đau mà ngã xuống. Người phụ nữ đi đến trước mặt cô. Cơ thể ướt nhẹp chằn chịt vết thương đang lôi lếch từng bước rồi bỗng dừng lại. Thật lâu mới mở miệng: " Làm ơn cứu họ với! Cứu những kẻ đáng thương bị ả ta khống chế. Cứu ba đứa trẻ đó với, cứu lấy hai đứa con tội nghiệp của tôi với."
Người phụ nữ khóc nước mắt rơi lã rã van xin, khiến cô dù sợ hãi vẫn bất giác lên tiếng:" Vì sao?"
Người phụ nữ bỗng nhiên điên cuồng:" Vì ả ta đã đem đến nhiều tai họa cho chúng tôi sự xuất hiện của ả ta đã hai chết bao nhiêu người. Chính ả ta đã khiến mọi chuyện xảy ra như vật. Chính ả ta!"- càng nói người phụ nữa càng tức giận những giọt nước mặt chuyển thành màu đỏ máu.
"Nên làm ơn hãy loại bỏ ả ta. Làm ơn!"- người phụ nữ càng khóc dữ dội van xin cô.
Thấy sự điên cuồng của người phụ nữ cô không khỏi suy nghĩ về "ả ta" trong lời nói đó.
"Ả ta là ai? Còn cô là ai? Những người cô ta hại nữa?"
Người phụ nữ trả lời cô ta là Nguyễn Thị Phương- chỉ nhân của cơ thể cô đang sử dụng. Mà vì sao cô lại xuất hiện ở đây là do trong lúc chuẩn bị chuyển kiếp chính cô ta đã kéo cô tới đây.
" Tôi vốn là con gái rượu của ông hội đồng của tỉnh muốn gì được đấy nên tôi luôn kiêu căng ngạo mạn sau khi gả chồng vì không chịu nổi sự lạnh nhạt của chồng cùng thêm chồng lén có thêm vợ cùng con riêng mà tính tình thêm nóng nảy, chanh chua mà luôn đánh đập con chồn..."- nói đến đây cô ta tức giận nắm chặt lấy bàn tay máu rồi thở ra một hơi lớn vừa nói vừa khóc.
"Tuy lúc đó tôi sai khi đã làm một đứa trẻ vô tội có một tuổi thơ bất hạnh. Về sau tôi bình tĩnh hơn nên mọi chuyện cũng qua. Nhưng từ khi ả ta xuất hiện mọi chuyện lại càng nghiêm trọng hơn. Thằng Thiên Lí đó, thằng bé bỗng nhiên đi yêu thằng Quang Đạt đó làm chi mà rước họa vào thân. Tội nghiệp thằng nhỏ! Tội luôn cả thằng Quang Đạt nữa! Huhu..."- giọng cô ta khàn khàn vì khóc.
"Tội Thiên Lí tôi có thể hiểu nhưng vì sao tội luôn cả Quang Đạt chứ? Chẳng lẽ ả ta trong ý cô là THẢO!"- cô bất ngờ cái tên đó lên.
Vì sao cô có thể bất ngờ như vậy sao? Đó là vì Quang Đạt và Thảo là hai nhân vật chính trong truyện 《Đẫm lệ》.
" Đúng vậy, từ khi ả ta xuất hiện mọi chuyện đều trở nên tệ hơn. Thiên Lí nó đồng tính tôi biết chứ nhưng tôi cảm thấy chuyện đó chẳng sao cả. Khi tôi đi du học tôi gặp đủ mọi loại người cũng từng gặp qua những người đồng tính. Nên tôi nghĩ miễn nó không bị phát hiện thì sẽ ổn. Dù sao chỉ có tôi và thằng bé biết. Cuối cùng không biết vì sao chuyện này bị đồn ra kết cục chắc cô cũng biết."- người phụ nữ nhìn cô trong mắt đầy nỗi buồn và tuyệt vọng.
Người phụ nữ nói tiếp:" Nhưng tôi không phải kẻ ngu, sao mà không nghi ngờ được chứ! Cuộc đời tôi luôn coi sự trong sạch của một người vợ lên hàng đầu sao lại có thể thông d*m được chứ. Tôi có đi điều tra thì mọi việc đều có liên quan đến Quang Đạt và Thảo. Tôi hận lắm! Nhưng khi nhìn thấy Phong như kẻ vô hồn làm theo những gì ả ta nói. Lúc đó tôi mới biết cô ta là..."- cô ta chưa nói xong thì có cái gì đó tách tôi ra khỏi cô ấy.
Tôi chỉ nghe được rằng:" Làm ơn hãy cứu lấy họ, cứu lấy đứa con của tôi".