Hắc Tổng Tài Là Lão Công Của Tôi

Chương 13: Kết quả khi lừa dối tôi

“Nhưng, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa muốn.” Diệp Du Nhiên chống đỡ cơ thể nghiêng đầu sang chỗ khác nói, sắc mặt cô vô thức trở nên ửng đỏ.

Nam Cung Tước khịt mũi: “Không phải do cô làm chủ.” Giọng nói trầm thấp kèm theo ham muốn mà trở nên khàn khàn và có sức quyến rũ một cách đáng ngạc nhiên.

Cơ thể Diệp Du Nhiên hơi run rẩy căng thẳng nói: “Không phải là anh đã đồng ý để tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi mới làm sao?”

Trên khuôn mặt tinh xảo của Nam Cung Tước tràn đầy vẻ chiếm hữu, ánh mắt mãnh liệt không che giấu sự nhiệt tình của mình: “Tôi muốn ngay bây giờ.” Âm tiết cuối cùng vừa mới rơi xuống anh bèn cúi đầu xuống khoan thai ngậm vành tai mượt mà của Diệp Du Nhiên rồi dùng răng khẽ cắn liếʍ.

“A ——” Diệp Du Nhiên không thể khống chế khẽ than, sau đó mím chặt môi chống lại cảm giác mãnh liệt do anh mang lại.

Một lúc sau cô dùng sức đẩy Nam Cung Tước: “Không muốn, hiện tại tôi không muốn, thật sự không muốn...A..ư…” Giọng nói của cô bị Nam Cung Tước nuốt hết vào giữa răng môi đang quấn lấy nhau.

Diệp Du Nhiên cong đầu gối rồi dùng lực húc vào người anh. Một cú đá không chính xác đạp trúng vào trên đùi Nam Cung Tước.

Anh đau đớn kêu lên, trong ánh mắt hừng hực lửa ham muốn hiện lên vẻ nghiêm nghị: “Cô thực sự là thiếu dạy dỗ mà!”

Nam Cung Tước cắn răng lưu lại mấy dấu răng trên cánh môi hồng nhuận ướŧ áŧ của cô sau đó chống cơ thể lên.

Mặc dù Diệp Du Nhiên bị đau nhưng Nam Cung Tước rời đi lại làm cho cô mừng rỡ, cô tưởng rằng anh từ bỏ nên căng thẳng run giọng nói: “Tôi sẽ, sẽ nhanh chóng chuẩn bị xong, cảm...Cảm…”

Cô còn chưa dứt lời thì đã bị ép dừng lại.

Không phải Nam Cung Tước từ bỏ mà là anh giật cà vạt của mình xuống rồi trói chặt hai tay của cô.

Diệp Du Nhiên hoảng sợ co rút hai con ngươi rồi dùng sức giãy dụa muốn tránh thoát khỏi trói buộc. Nhưng mà cô không những không thể thoát ra mà còn bị Nam Cung Tước đè lên người lần nữa, quần áo mỏng của cô rất nhanh đã bị anh xé bỏ

“Anh nhanh dừng lại đi! Đừng mà!” Diệp Du Nhiên sợ hãi kêu lên. Nam Cung Tước hoàn toàn không để ý tới sự cầu xin của cô mà chỉ thuận theo sự khẩn thiết ở trong lòng mình, anh nhốt Diệp Du Nhiên ở dưới người của mình, cơ thể tháo vát vô cùng nóng hổi làm cho cô giãy dụa càng thêm kịch liệt!

Diệp Du Nhiên gắt gao cắn lên trên vai của anh.

Nhưng mà đau đớn thấu xương chẳng những không thể ngăn cản Nam Cung Tước mà trái lại còn khơi dậy du͙© vọиɠ của đàn ông càng mạnh thêm. Anh khẽ gầm lên, hai tay lướt dọc theo vòng eo trắng nõn và mềm mại của Diệp Du Nhiên sau đó tiếng nức nở của cô vang lên...

“A...Tôi…” Diệp Du Nhiên bỗng nhiên há miệng cất cao giọng, hai mắt ửng đỏ, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Cô vậy mà thật sự đã trao đi thứ quý giá nhất của mình...

Nam Cung Tước hơi dừng lại, trong mắt lóe lên vẻ tức giận, anh càng trở nên kịch liệt không lưu tình chút nào chiếm đoạt cô.

Sau khi chiến đấu hăng say thì ngoài cửa sổ đã là màn đêm đen kịt.

Cả người Diệp Du Nhiên mềm nhũn không có sức lực giống như bị xe tải lớn cán qua, cô nằm ở trên giường thở dốc, ánh mắt đờ đẫn.

Sau khi Nam Cung Tước phát tiết nhưng vẫn còn tức giận, anh châm chọc liếc nhìn cô lạnh lùng chế giễu: “Không phải là cô rất trong sạch sao?”

“Hả?” Diệp Du Nhiên không hiểu ý của anh, con mắt khẽ giật tiêu cự dừng lại ở trên mặt của anh, giọng nói của cô khàn khàn: “Anh có ý gì?”

Nam Cung Tước đẩy cô vào bên trong giường để lộ ra khăn trải giường lộn xộn nhưng vẫn trắng toát như cũ: “Tự mình xem đi!”

Diệp Du Nhiên ngạc nhiên mở to mắt, không có máu vậy mà lại không có máu!

“Tôi, tôi không biết…” Cô rất hốt hoảng luống cuống rồi điên cuồng lắc đầu.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng lúc đó cô cảm thấy đau đớn...

Nam Cung Tước đưa tay nắm cằm của cô: “Cô nên biết rõ kết quả khi lừa gạt tôi!”

Anh dùng lực nắm chặt cằm cô dường như muốn bóp nát cái cằm của cô, Diệp Du Nhiên lại không quan tâm tới sự đau đớn, cô kinh hoảng nhìn anh: “Tôi...Thật xin lỗi, đúng vậy, thật xin lỗi, tôi cũng không biết...Chuyện gì xảy ra.”

Trong giọng nói của cô tràn đầy vẻ cầu xin, ánh mắt của Nam Cung Tước lại lạnh lẽo cứng rắn như sắt, anh liếc nhìn cô rồi sải bước rời đi.

Một tiếng “ầm” xé rách màn đêm yên tĩnh.

Nam Cung Tước không quay đầu lại cứ như vậy rời đi, chỉ còn lại Diệp Du Nhiên không biết phải làm sao nằm ở trên giường lớn, cô chậm rãi cuộn tròn người lại.

Mắt của Diệp Du Nhiên hoa lên, cô không biết tại sao lại đến mức này, cô đã trao bản thân mình cho Nam Cung Tước rồi, rõ ràng là có thể thoát khỏi tình trạng mệt mỏi này mà tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện việc ngoài ý muốn chứ!

Không trong sạch! Tại sao lại như vậy chứ?!

Rõ ràng là cô chưa từng xảy ra quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào?!

Diệp Du Nhiên muốn xem đây chỉ giống như là một cơn ác mộng hoặc là Nam Cung Tước đang đùa giỡn cô! Nhưng mà cảm giác đau nhóc đánh thẳng vào trong tâm trí lại rất chân thực không thể lừa gạt cô.

Đúng rồi! Tâm trí ——

Diệp Du Nhiên bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh trước đó hiện lên ở trong đầu, hình ảnh người đàn ông kia ngăn chặn cô...Chẳng lẽ...Không phải là giấc mơ sao?!

Rốt cuộc người đàn ông kia là ai?!

Có thể đó là người đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô hay không?! Thế nhưng tại sao cô lại không có chút ấn tượng nào chứ?!

Tại sao lại như vậy chứ?!

Diệp Du Nhiên mình núp ở dưới chăn, cơ thể của cô run rẩy cố gắng hết sức phác họa ra khuôn mặt của người đàn ông kia.

Nhưng mà cơ thể mệt mỏi lại không cho phép cô suy nghĩ nhiều, trước khi có kết quả thì cô đã mê man rồi.

......

Ngày hôm sau lúc Diệp Du Nhiên tỉnh lại thì trong phòng vẫn chỉ có một mình cô. Sau khi ngu ngơ thật lâu thì cô mặc quần áo rồi đi xuống dưới lầu, sắc mặt của cô tái nhợt: “Anh ấy đâu rồi?”

Thím La biết cô đang hỏi ai nên lập tức nói: “Cậu chủ đã đến công ty rồi, tôi có nấu canh gà ác cho cô, bây giờ cô có muốn uống không?”

Diệp Du Nhiên làm gì còn tâm trạng để uống canh, cô từ chối ý tốt của thím La rồi rời khỏi biệt thự.

Diệp Du Nhiên thất hồn lạc phách về đến nhà rồi chỉ muốn tự giam mình ở bên trong phòng và chữa lành vết thương trong thế giới nhỏ bé thuộc về mình.

“Đứng lại!” Dì Trương nhìn thấy cô không thèm chào hỏi mà đã muốn đi lên lầu, khuôn mặt vốn dĩ đang u ám của bà ta bèn hiện lên sự tức giận, bén nhọn nói: “Mày như vậy là cánh cứng cáp rồi có phải không? Tìm được bạn trai giàu có rồi thì kiêu ngạo có phải không? Mày khinh thường nói chuyện với tao sao? Con nhóc chết tiệt tao nói cho mày biết, từ nhỏ mày đã được chúng tao…”

“Dì Trương, tôi về rồi.” Diệp Du Nhiên khẽ nói.

“Vậy thì còn tạm được.” Dì Trương đưa tay vỗ vào khuôn mặt rồi đi đến bên cạnh cô yêu cầu: “Bạn trai mày có thể cho mày thêm một triệu không?”

“Dì nói gì?!” Diệp Du Nhiên ngước mắt nhìn bà ta, trong lòng thống khổ nói: “Tôi lấy ở đâu ra cho dì thêm một triệu nữa chứ?”

Cô dùng bản thân để giao dịch với Nam Cung Tước lấy một triệu, hiện tại bởi vì...Còn chưa biết anh sẽ trả thù mình như thế nào, làm sao có thể đưa thêm một triệu chứ?!

Dì Trương nhíu mày, không hài lòng nhéo cô: “Con nhóc chết tiệt, công ty của ba mày sắp phá sản rồi, ngay cả chỗ ở của chúng ta cũng sắp bị tiến hành phong tỏa, tốt nhất là mày nên lấy được ít tiền từ chỗ bạn trai mày, chúng ta sắp xếp chỗ ở ổn định đã rồi lại nói.”

Diệp Du Nhiên quá sợ hãi hỏi: “Không phải đã nói chỉ cần năm trăm nghìn là có thể giải quyết vấn đề sao?”

Mặc dù cô không hiểu rõ tình trạng tài sản của nhà họ Diệp nhưng công ty của ba tổng cộng chưa tới hai mươi người, công ty chỉ mua một số linh kiện rồi lắp ráp thành máy móc sau đó lại bán ra, có thể nói là buôn bán nhỏ mà thôi, tại sao khi có được một triệu rồi mà vẫn còn phá sản chứ?”

“Tao có thể lừa mày sao!” Dì Trương không hài lòng với thái độ của cô nên tức giận trừng mắt nhìn cô: “Tình huống cụ thể thế nào thì có thể hỏi ba mày, trưa nay ông ấy sẽ về nhà!”

Diệp Du Nhiên sững sờ đứng im tại chỗ, ánh mắt không có tiêu cự rơi vào không trung, tại sao cuộc sống của cô lại trở nên long trời lở đất trong một khoảng thời gian ngắn như vậy chứ?