Hôm nay có ít tiết, khóa học một ngày kết thúc vào lúc ba giờ chiều, Diệp Du Nhiên nghĩ mình rảnh rỗi sẽ có chút thời gian, sáng sớm nhìn thấy xe thì biết là không thể.
Hữu Nhiễm Nhiễm gần như cũng đồng thời nhìn thấy cô, cô ấy nắm tay Diệp Du Nhiên, lo lắng hỏi: “Bây giờ cậu phải đi với người đó sao?”
Diệp Du Nhiên không muốn bạn bè lo lắng quá nhiều cho mình, cười nhẹ: “Không sao, ngày mai tớ đến lớp.”
Hữu Nhiễm Nhiễm không thể nói về cái khác nữa, chỉ có thể hỏi: “Vậy cậu nhất định phải đi học nhé, nếu cậu không đến được thì tớ xin cho cậu nghỉ, nhưng đừng quên gọi cho tớ nhé!”
Diệp Du Nhiên siết chặt tay cô ấy rồi buông ra: “Ừm, tớ biết rồi, tớ sẽ gọi, cậu đừng lo.”
Hai người tạm biệt nhau, sau khi cô ngồi lên xe về biệt thự, cô được thím La thông báo rằng Nam Cung Tước đã trở về và đang làm việc trong phòng làm việc.
Lúc này trong tay thím La đang bưng tách ca phê, nói xong bè đi về phía trước, mỉm cười với cô.
Diệp Du Nhiên khôn ngoan đón lấy, lãnh đạm nói: “Để tôi mang vào cho anh.” Dù là ý của thím La hay ý của Nam Cung Tước, cô cứ làm y theo là được.
Thời gian ba ngày, thực sự là trôi qua rất nhanh, có đúng không? Trong nháy mắt đã qua rồi.
Khi đến phòng làm việc mà thím La nói, Diệp Du Nhiên gõ cửa, vừa giơ tay lần thứ hai đã bị vệ sĩ Trương Thành xuất hiện từ bên trong chặn lại.
Trương Thành chưng ra bộ mặt nghiêm nghị nói: “Cậu chủ Tước đang nói chuyện với cậu chủ nhỏ, cô không tiện đi vào.”
Diệp Du Nhiên kinh ngạc: “Anh ta còn có em trai sao?”
Trương Thành là người thân cận bên cạnh Nam Cung Tước, biết bây giờ anh có hứng thú với Diệp Du Nhiên, đơn giản hỏi: “Không có.”
Không phải là anh em sao lại gọi cậu chủ nhỏ?
Linh cảm của Diệp Du Nhiên lóe lên, nghĩ tới một khả năng, đột nhiên hoài nghi nói: “Chẳng lẽ là con trai của anh ta sao?”
Trương Thành liếc nhìn Cô và cảm thấy cô có rất nhiều vấn đề nên quyết định không nói gì cả.
Lúc này, Nam Cung Tước từ trong phòng bật cười, kèm theo những lời như “Ba ba yêu con.“ Diệp Du Nhiên chỉ cảm thấy kinh hãi, cũng không tưởng tượng được một người mặt lạnh đột nhiên cười thoải mái như thế không biết bộ dạng sẽ trông như thế nào.
Còn Nam Cung Tước hình như đã hai lăm sáu mươi sáu tuổi, còn chưa kết hôn! Sao lại có con trai?
Điều gì đang xảy ra ở đây?
“Vậy thì tôi qua một bên đợi.” Diệp Du Nhiên lại sợ hãi, ý thức được lùi về phía sau, đi tới cuối hành lang.
Từ góc nhìn này, qua lớp kính suốt từ trần đến sàn, có thể nhìn thấy phần lớn khu vườn gắn liền với biệt thự, những loài hoa và cây cỏ được chăm bón cẩn thận đang nở hoa rực rỡ, cô nhìn lướt qua nhưng không cũng mấy thích cho lắm.
Khoảng nửa giờ, giọng nói không tình cảm của Trương Thành truyền đến: “Cô Diệp, cô có thể vào.”
Diệp Du Nhiên quay lại, gật đầu với Trường Thành rồi bước vào.
Trong phòng làm việc không gian luôn có gam màu tối, trang nhã. Một mặt tường đúc thành kiểu giá sách bên trong đặt rất nhiều sách, còn có dấu vết lật tung, có chút khó tin.
Nhưng lúc này Diệp Du Nhiên đang không tập trung quan sát ngoại cảnh, cô có chút tò mò hỏi: “Con trai anh đi rồi sao? Sao không thấy.”
Khóe môi Nam Cung Tước cong lên, trong đôi mắt đen lóe lên một tia tà khí: “Sao cô biết tôi có con trai?” Người phụ nữ này lại tìm hiểu anh, điều này khiến Nam Cung Tước khá kinh ngạc.
Diệp Du Nhiên đặt cà phê lên trên bàn lớn, di chuyển ngón tay cứng ngắc hai lần, xấu hổ nói: “Không muốn nói thì thôi. Còn đây là cà phê thím La pha cho anh.”
Nam Cung Tước nhếch miệng, ca phê mà anh uống đều là ca phê mới rang xay sau đó trực tiếp pha và uống ngay khi pha xong.
“Không có nhiệt độ nóng gì cả, tôi làm sao uống hả?” Anh khuấy hai lần bằng thìa, bắt bẻ nói.
“Để tôi đi làm nóng và mang đến cho anh.” Diệp Du Nhiên lạnh giọng nói: “Sau này đừng để người ta ngăn cản tôi, nếu không cà phê vẫn sẽ bị nguội lạnh.”
Nam Cung Tước cầm cái khay nhỏ trong cô, giơ tay bưng xuống: “Không cần.” Cô gái này đang nói đùa, sau lần đun thứ hai ca phê còn có thể uống sao?
Diệp Du Nhiên ngoan ngoãn buông ra: “Nếu không có việc gì nữa, tôi đi trước đây, anh cứ từ từ bận rộn.”
Tốt nhất là bận đến sáng hôm sau. Mặc dù khả năng này là xa vời, nhưng không ảnh hưởng cô mong chờ như thế.
“Tôi vừa có cuộc gọi video với con trai của tôi.” Nam Cung Tước đột nhiên lạnh giọng nói.
Diệp Du Nhiên sững người một lúc mới nhận ra anh đang trả lời câu hỏi trước của cô: “Ồ.”
“Vẻ mặt gì đây?” Nam Cung Tước rất bất mãn với phản ứng lạnh lùng của cô.
Diệp Du Nhiên cảm thấy không thể giải thích được, anh muốn gọi điện video với con trai mình, thì mong cô sẽ có phản ứng như thế nào?
Khóc? Hay cười?
Cô mím môi nhìn chằm chằm Nam Cung Tước, đôi mắt đen của người đàn ông nhìn cô, như thể anh sẽ không từ bỏ trừ khi có được câu trả lời thỏa đáng.
Diệp Du Nhiên đành phải nở nụ cười: “Như vậy được chưa?”
Nam Cung Tước lạnh lùng nhìn cô: “Không được, còn xấu hơn cả khóc.”
Trong lòng Diệp Du Nhiên khẽ kinh ngạc nhéo nhéo ngón tay, chẳng lẽ cô thật sự muốn khóc thì người đàn ông nay mới cam tâm sao? Hay còn muốn cô sao nữa?
“Tôi, tôi…” Sự bối rối và hoảng sợ đọng lại trong đôi mắt lặng lẽ của cô. Diệp Du Nhiên cảm thấy khó hòa hợp với người đàn ông này, trong lòng chợt căng thẳng.
Nam Cung Tước nheo mắt nhìn cô, ánh mắt tinh khiết và bối rối của một con nai khiến ánh mắt anh tối sầm lại, nảy sinh ý muốn muốn nuốt cô vào trong bụng.
Một người đàn ông không bao giờ để bản thân mình chịu thiệt, nên ngay lập tức anh bèn hành động.
Anh đứng dậy bế Diệp Du Nhiên, nhắm thẳng vào phòng ngủ.
“Á! Anh làm gì vậy?!” Diệp Du Nhiên kêu lên, ánh mắt đột nhiên thay đổi, cô bị giật mình nhanh chóng căng thẳng nắm lấy cánh tay anh: “Để tôi xuống!”
Bị Nam Cung Tước cõng lên như vậy, bụng tựa vào vai anh, Diệp Du Nhiên cảm thấy buồn nôn khó chịu khi anh bước đi, đương nhiên không ngừng chống cự.
“An phận chút.” Nam Cung Tước quát. Người phụ nữ này đã đá anh lần thứ hai cô thực sự nghĩ rằng anh có thể để mặc cô sao? !
Một âm thanh thanh thúy vang lên, sắc mặt Diệp Du Nhiên ửng hồng: “Anh! Làm sao, anh có thể đánh chỗ đó của tôi... chỗ đó..!” Cô không thể nói ra lời xấu hổ được, chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của Nam Cung Tước.
“Nếu không nghe lời thì tôi lại đánh” Vẻ mặt nghiêm nghị tuấn tú của Nam Cung lộ ra chút dịu dàng ôn hòa.
Diệp Du Nhiên không dám phản kháng nữa, vì sợ anh thật sự sẽ lại tét mình nỗi đau là chuyện nhỏ, xấu hổ là lớn.
Cũng may phòng làm việc và phòng ngủ ở lầu hai, cách nhau không xa, cô đã nhanh chóng được Nam Cung Tước đặt xuống.
Diệp Du Nhiên vừa chạm vào giường mềm, liền lật người, rũ mắt xuống nói: “Còn sớm, ban ngày không phải lúc làm loại chuyện đó.”
Lúc này, cô làm sao không đoán được ý của Nam Cung Tước? Tuy nhiên, cô thực sự không biết liệu bản thân mình đã sẵn sàng chưa.
Mặc dù lúc ở trường học nói chuyện với bạn bè rất dễ dàng, nhưng khi làm những chuyện này, thì sao có thể dễ như nói.
“Ban ngày thì sao? Tôi muốn làm ngay.” Nam Cung Tước dựa sát vào cô, mạnh mẽ nói.
Diệp Du Nhiên ngừng thở, nôn nóng muốn thoát khỏi phiền phức này, nhưng lại phát hiện ngôn ngữ của mình thật thiếu thốn, không biết nên nói thế nào.