Hắc Tổng Tài Là Lão Công Của Tôi

Chương 4: Tôi chưa từng kết hôn, đây là lần đầu tiên

"Chưa kết hôn? Vẫn còn trong... sạch?" Nam Cung Tước đột nhiên tới gần, ánh mắt sâu thẳm rơi xuống váy của cô.

Diệp Du Nhiên cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh, cho là anh ghét bỏ quần áo của mình quá mức hở hang nên giải thích: "Đây không phải váy của tôi, tôi cũng không phải cố ý muốn mặc như vậy."

"Có ý gì?"

"Hả?" Diệp Du Nhiên không hiểu hỏi lại.

Đột nhiên Nam Cung Tước lách người tới gần, hơi thở mãnh liệt của phái nam lập tức bao vây cô.

Diệp Du Nhiên sợ hãi lui về sau một bước, ai ngờ anh lại đột nhiên ôm chặt hông của cô, kéo cô lại gần anh, khẽ nói bên tai cô.

"Ngày hôm qua cô còn nhất mực khăng khăng nói mình không phải loại phụ nữ đó, ngày hôm nay lại đột nhiên tới tìm tới, nói cho tôi biết, chiêu này của cô không gọi là lạt mềm buộc chặt thì là gì?"

Lời nói này khiến mặt Diệp Du Nhiên đỏ bừng.

Đúng vậy, hôm qua cô tuyên bố trịnh trọng, nhưng quay đầu đã chủ động dán lên người ta.

Thật sự là thấp hèn không chịu nổi. Nhưng bây giờ cô cũng chẳng còn cách nào, nếu bỏ qua người đàn ông này, cô có thể đi đâu?

Nghĩ tới đây, cô nắm chặt tay, móng tay thật dài cắm vào trong da thịt.

Một lúc lâu không nói gì.

"Không phản đối?" Nam Cung Tước ngửi thấy mùi hương tươi mát trên người cô, hơi thở ấm áp phả lên cần cổ trắng nõn của cô, môi mỏng cũng hơi nhếch lên, dán ở trên cổ cô.

Chỉ trong nháy mắt liền cảm nhận được người trong lòng nhẹ nhàng run rẩy.

Ồ... Vật nhỏ này quả nhiên rất mẫn cảm!

Nam Cung Tước thè lưỡi liếʍ nhẹ cổ cô.

"A..." Thân thể Diệp Du Nhiên chấn động, không tự chủ được mà rên một tiếng, muốn lui ra phía sau.

Bàn tay ngang hông chợt thêm lực, ánh mắt Nam Cung Tước sâu thêm vài phần, tế bào trên người đang kêu gào.

Chính là cô ấy!

Bỗng Nam Cung Tước bế cô lên từ chỗ ngồi, đi tới khách sạn....

....

Biệt thự sang trọng ở ngoại ô thành phố, đương nhiên là vùng đất trù phú phong thủy tốt, chỉ liếc mắt một cái, Diệp Du Nhiên liền nghĩ tới biệt thự Giang Thành cô nhìn thấy trong một quyển tạp chí, là khu đất xa hoa nhất của thành phố A.

Lúc đó cô chỉ lướt qua vội vàng, không quá chú ý.

Nhưng người mù cũng nhìn ra được, người có thể ở chỗ này, cũng không phải người bình thường.

Cô bị Nam Cung Tước dẫn tới biệt thự tư nhân của anh.

Diệp Du Nhiên biết, mình đã thành công khơi dậy hứng thú của anh.

Cô đi theo phía sau anh, anh đi ở phía trước, bởi vì suy nghĩ quá tập trung, cho nên lúc anh dừng lại cô không hề hay biết.

Cứ như vậy mà đυ.ng thẳng vào.

Bịch!

Nam Cung Tước dừng chân, Diệp Du Nhiên chợt ngẩng đầu, lùi hai bước.

"Xin lỗi, tôi không chú ý...."

Lúc này cô mới phát hiện trước mặt Nam Cung Tước là một người khác, đó là một người phụ nữ trung niên, vẻ mặt tươi cười nhìn cô.

"Đây là thím La, thím ấy sẽ dẫn cô đi thay quần áo."

Bỏ lại những lời này, Nam Cung Tước trực tiếp quay đầu rời đi, để lại một bóng lưng cao lớn cho cô.

Diệp Du Nhiên nhìn thoáng qua mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt rơi xuống người thím La.

"Chào thím." Cô gật đầu chào hỏi với thím La.

Trên mặt thím La là nụ cười hiền lành, đây chính là cô gái đầu tiên mà cậu chủ dẫn về, bà nhẹ giọng nói: "Cô gái, đi theo tôi."

Vì vậy Diệp Du Nhiên đi theo sau thím La, đeo giày cao gót mà cẩn thận từng bước đi về phía trước, trong lòng có chút thấp thỏm.

Trên mặt đất được trải thảm, Diệp Du Nhiên đi giày cao gót mười lăm centimet, không đi vững được, lảo đảo một cái suýt chút nữa thì ngã sấp xuống trước.

Thím La nhanh tay lẹ mắt mà đỡ lấy cô, Diệp Du Nhiên lập tức xấu hổ đến mặt đỏ bừng, cắn môi dưới.

"Không sao chứ?"

Nghe tiếng, Diệp Du Nhiên nhanh chóng lắc đầu: "Tôi không sao, xin lỗi..."

Thím La nhìn bộ dáng bế tắc của cô thì mỉm cười nói: "Không cần câu nệ như vậy, chắc đây là lần đầu tiên cô đeo giày cao gót phải không? Tôi đỡ cô đi nhé."

Diệp Du Nhiên muốn từ chối nhưng nhìn bộ dáng thân thiết của bà, nên không khước từ nữa, chỉ cảm kích nhìn bà một cái, gật đầu, nhỏ giọng nói: "Thím La, để thím chê cười rồi, đây là lần đầu tiên tôi đi giày cao gót." Tuy nói vậy nhưng cô là con gái nhà họ Diệp, bình thường cũng đi giày cao gót, nhưng lần này lại là lần đầu tiên cô đi giày cao như vậy.

Thím La nhìn cô một cái, rũ mắt xuống nghĩ, giọng nói ôn hòa, thái độ tôn kính, nhìn qua là một cô gái tốt.

Ở nhà Nam Cung nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy cậu Tước dẫn phụ nữ về nhà, cô gái này được tới biệt thự thật sự là người đầu tiên.

"Đi nhiều một chút cũng thành thói quen."

Thay quần áo xong, Diệp Du Nhiên đứng ở trước gương nhìn mình một chút, có chút bất ngờ.

Cô đang mắc một váy dài màu trắng có đính hoa do thím La chuyển bị, hơi giống với đầm công chúa. Đây là lần đầu tiên cô mặc kiểu váy này, nên không quen lắm.

Hơn nữa... Cô vốn cũng ghét kiểu đồ này.

Không phải mặc váy công chúa vào thì sẽ trở thành công chúa, nhưng không có cách nào, ai bảo bây giờ cô có việc muốn nhờ vả người ta chứ.

Sau khi đi ra ngoài, thím La ở ngoài cửa, thấy cô đi ra mỉm cười nói: "Thay xong rồi? Cậu chủ đang ở chỗ hồ bơi, tôi dẫn cô qua đó."

Nghe vậy, Diệp Du Nhiên nhíu mày một cái: "Thím La, thím không cần khách sáo như vậy, tôi họ Diệp, tên Diệp Du Nhiên, nếu như thím không ngại cứ gọi tôi Du Nhiên được rồi."

Thím La hiền từ gật đầu: "Vâng."

Hai người vừa đi vừa nói, trong chốc lát đã tới đích đến, thím La dừng bước, chỉ về đằng trước nói.

"Cứ đi thẳng về phía trước, tới lối rẽ kia chính là hồ bơi, lúc cậu chủ đang bơi không thích có người ngoài, cho nên tôi không qua đó nữa."

Diệp Du Nhiên còn muốn nói gì đó, thím La đã xoay người rời đi.

Cô bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình vịn tường đi về phía trước, trong lòng có chút buồn bực.

Thím La nói lúc Nam Cung Tước bơi lội không thích có người ngoài, vậy cô không phải là người ngoài sao?

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn như quỷ thần xui khiến mà đi về phía trước.

Tới chỗ ngoặt liền thấy hồ bơi ở phía trước.

Lúc này không có tường cho cô vịn nữa, hồ bơi ngoài trời, lớn đến nỗi khiến người ta ngạt thở, Diệp Du Nhiên hơi kinh ngạc một chút, hơi chần chừ mà bước về phía trước.

Từ xa có thể nhìn thấy một dáng người khỏe khoắn đang bơi lội trong hồ bơi lớn này, nước gợn trôi qua da thịt màu đồng của anh, dưới ánh mặt trời, những làn sóng lóng lánh khác thường.

Trong vô thức cô đã đi tới chỗ hồ bơi.

Nhưng người ở bên trong vẫn chưa phát hiện ra cô, vẫn bơi qua bơi lại như trước.

Diệp Du Nhiên đứng một chút thấy chân hơi đau, nhìn cái ghế ở bên cạnh, lại nhìn bóng người trong hồ bơi, không dám ngồi xuống, chỉ có thể đứng chờ.

Ánh nắng như lửa, thoáng chốc đã khiến khuôn mặt trắng nõn của cô bị phơi nắng đến đỏ bừng, mồ hôi trong suốt cũng dọc theo thái dương chảy xuống.

Cô giơ tay lên lau mồ hôi trên mặt, trong lòng có chút buồn bực, Nam Cung Tước này sao còn chưa chịu lên.

Lúc cô ngẩng đầu lên thì nghe tiếng nước, Nam Cung Tước đã ra khỏi hồ bơi.

Anh cất bước thong thả đi tới chỗ Diệp Du Nhiên, bọt nước trên trán theo thái dương trôi xuống gương mặt, lại chảy xuống l*иg ngực cường tráng của anh, có một loại gợi cảm hoang dại.

Chỉ một cái liếc mắt, Diệp Du Nhiên đã có chút không dời nổi mắt, tim cũng đập nhanh hơn.

Người đàn ông này…