Thẳng đến khi anh đi tới trước mặt, lấy khăn mặt lau đầu, mấy giọt nước văng lên mặt cô, cô mới phản ứng lại.
Cô thế mà nhìn một người đàn ông đến ngây người?
Đáy lòng Diệp Du Nhiên cả kinh, dưới chân cũng lùi lại một bước, quên mất mình vẫn mang giày cao gót, vừa lùi lại, chân lảo đảo, thân thể thẳng tắp ngã về phía sau.
Vốn tưởng rằng bản thân sẽ tiếp xúc thân mật với đất mẹ, Diệp Du Nhiên thấy chết không sờn mà nhắm mắt lại.
Nhưng đau đớn lại chậm chạp không truyền đến, ngược lại chính là thắt lưng căng thẳng, một đôi tay to siết chặt eo cô, chỉ là nhẹ nhàng kéo, cô đã ngã về phía trước, nằm sấp vào trong ngực Nam Cung Tước.
"A..." Cô kinh hô thành tiếng, theo bản năng nắm chặt cánh tay anh.
Tay chạm vào một mảnh lạnh buốt, Nam Cung Tước vừa mới từ trong bể bơi đi ra, trên người mang theo vết nước chưa khô, lúc Diệp Du Nhiên tiến lên, lễ phục đơn bạc trên người lập tức bị dính ướt, lộ ra cảnh xuân như ẩn như hiện.
"Xin lỗi, tôi..." Tôi không cố ý.
Lời còn chưa nói dứt, âm thanh lạnh như băng của Nam Cung Tước đã cắt đứt giọng nói của cô.
"Tôi đáng sợ như vậy sao?" Trong lúc nói chuyện, anh cúi người xuống, áp sát cô, Diệp Du Nhiên lại theo phản xạ có điều kiện mà né tránh.
Một giây sau, hàm dưới của cô bị nắm chặt lấy, lực đạo rất lớn, đau đến mức khiến cô nhíu mày.
Nam Cung Tước buộc cô phải ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh.
Biểu tình trên mặt anh có chút sắc bén, giọng nói cũng rất lạnh.
"Trả lời tôi."
Diệp Du Nhiên cắn môi dưới, chống lại ánh mắt của anh nói: "Không, không đáng sợ, tôi chỉ có chút không quen thôi. ”
"Không quen?" Nam Cung Tước nheo mắt lại, nhớ tới câu nói lúc trước của cô, rồi nhìn phản ứng bây giờ của cô, đột nhiên nhếch khóe môi, nhướng mày hỏi: "Lần đầu tiên cùng một người đàn ông tiếp xúc thân mật như vậy sao? Cô chưa từng có bạn trai à?”
Nghe lời này, mặt Diệp Du Nhiên nhanh chóng đỏ lên.
Cô thực sự chưa từng có bạn trai, bởi vì muốn tập trung vào việc học, hơn nữa thân thế của cô, cô nào dám tùy tiện nói lung tung.
"Không trả lời chính là thừa nhận sao?" Tay của Nam Cung Tước hơi dùng sức, khoảng cách giữa cô và anh càng thân mật hơn một chút, Diệp Du Nhiên thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Nam Cung Tước cẩn thận nhìn chằm chằm cô, lúc vừa mới từ trong bể bơi đứng lên, anh vô tình liếc cô một cái, cô đang giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, đôi mắt rủ xuống, tóc dài xõa ngang vai, bộ dạng nhìn rất ngoan ngoãn.
Trong nháy mắt đó, anh đã có một loại xúc động muốn xông tới hung hăng thân cận bắt nạt cô.
Đây là lần đầu tiên, có một người phụ nữ có thể làm cho anh xúc động như vậy, hơn nữa trong vòng một ngày, vậy mà có hai lần, tính thêm lời nói ngày hôm qua, hẳn là xem như ba lần.
"Tôi..." Diệp Du Nhiên vốn định phủ nhận, sau đó ngẫm lại, vẫn thay đổi miệng nói: "Vậy thì thế nào? Ai quy định... Tôi nhất định phải có bạn trai sao? ”
"Rất tốt." Nam Cung Tước chỉ nói hai chữ, đôi môi mỏng gợi lên một độ cong cực đẹp, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn lên đôi môi mỏng của cô, thần sắc trong mắt biến ảo khó lường. "Vậy nơi này, cũng chưa từng có người khác thưởng thức qua sao?"
Nhiệt độ đầu ngón tay anh rất lạnh, ngược lại nhiệt độ trên môi Diệp Du Nhiên lại rất nóng bỏng, bởi vì lúc này cô cực kỳ khẩn trương, khí huyết dâng lên, mặt lập tức đỏ lên.
"Tôi..." Diệp Du Nhiên khẩn trương đến một câu cũng không nói nên lời, khuôn mặt trắng nõn đỏ hồng lên, thoạt nhìn tựa như một quả đào vừa chín, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái.
Bộ dạng ngây ngô này của cô rơi vào trong mắt Nam Cung Tước lại có một loại hương vị khác, phản ứng của cô thật sự rất hợp khẩu vị anh, nhìn đôi môi hồng nhuận mê người của cô, anh hơi nghiêng người cúi xuống.
Tim Diệp Du Nhiên đập như sấm, nhìn anh cúi người về phía mình, có chút không biết làm sao, bàn tay bé nhỏ theo bản năng chống lên trước ngực anh nắm chặt thành quyền, khẩn trương nhắm mắt lại.
Nhưng nụ hôn trong dự liệu chậm chạp không hạ xuống, ngược lại trên trán cảm nhận được một trận lạnh lẽo, Diệp Du Nhiên mở mắt ra.
Thì ra Nam Cung Tước chỉ cúi người hôn lên cái trán trơn bóng, sau đó thì đứng thẳng người lên, dáng vẻ tươi cười có chút hài lòng: "Quần áo đều ướt, để thím La dẫn cô đi đổi một bộ khác. ”
Nói xong, thì Nam Cung Tước buông cô ra, lần thứ hai nhảy vào trong hồ bơi.
Diệp Du Nhiên có chút kinh ngạc nhìn anh, anh thế mà chỉ hôn lên trán cô?
Hơn nữa… Hôm nay anh ta bảo mình đến đây tìm anh ra không phải là vì... Cái đó à? Bây giờ anh ta có ý định buông tha cho mình sao?
Nghĩ tới đây, Diệp Du Nhiên cắn môi dưới, xoay người dựa theo đường cũ trở về.
Chờ một chút, cô vừa mới thay quần áo mà, giờ lại trở về thay? Diệp Du Nhiên có chút không biết nói gì mà đỡ trán, anh ta dẫn mình đến biệt thự riêng, là để cô đến biểu diễn show thời trang sao?
Ở trong phòng, Diệp Du Nhiên vừa thay xong bộ quần áo thứ hai thím La chuẩn bị cho mình, thì điện thoại di động vang lên, động tác của cô dừng lại, không cần nhìn cũng biết là ai gọi tới.
Nhấn nút bắt máy, vừa đặt điện thoại bên tai.
"Diệp Du Nhiên! Cô đủ lông đủ cánh rồi phải không? Tôi đã nói gì với cô trước khi ra ngoài hả? Kêu cô biểu hiện cho tốt, bây giờ cô trốn đi đâu rồi? Chết rồi sao?" Lời nói của dì Trương vừa cay nghiệt vừa ác độc, thanh âm vừa nhọn vừa nhỏ. Giống như móng tay dài xẹt trên bảng đen, nó làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
Nếu như không phải bà ta nuôi dưỡng mình nhiều năm, Diệp Du Nhiên đã sớm cúp điện thoại của bà ta.
Đè nén lửa giận trong lòng, Diệp Du Nhiên hít sâu một hơi: "Dì Trương, tôi..."
"Được rồi, cô cái gì cũng không cần nói, lập tức về cho tôi!"
Cô còn muốn nói gì nữa, đầu bên kia đã cúp điện thoại, chỉ còn lại tiếng tút tút.
Cô chưa từng ngỗ nghịch dì Trương, đành phải đứng dậy, đi về phía hồ bơi lần nữa.
Lúc đến hồ bơi, Nam Cung Tước đã không còn bơi lội nữa, nằm trên ghế dài, lười biếng phơi nắng, làn da màu đồng dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng mê người.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Diệp Du Nhiên bay lên hai đám mây đỏ, nhưng vẫn đi về phía anh.
Cảm giác được một bóng mờ ngăn trở mình, Nam Cung Tước khẽ nhíu mày, thì nghe được trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng nữ.
"Cái kia... Tôi phải trở về.”
Thì ra là cô, Nam Cung Tước mím môi, khẽ ừ một tiếng: "Tôi bảo người đưa cô về. ”
Nói xong anh ngồi dậy, cầm lấy điện thoại di động đặt ở trên bàn bên cạnh, gọi điện thoại.
Diệp Du Nhiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, bàn tay buông xuống hai bên nắm chặt thành nắm đấm, cô còn chưa nghĩ ra phải mở miệng với anh như thế nào. Nhìn anh lạnh lùng như vậy, sẽ đáp ứng thỉnh cầu của cô sao?
Thấy cô đứng bất động, Nam Cung Tước nhíu mày: "Làm sao vậy? ”
"Tôi... Tôi..." Diệp Du Nhiên cắn môi, không biết nên nói thế nào.
Nam Cung Tước dừng lại, giống như hiểu được điều gì, con ngươi anh híp lại: "Nói đi, muốn bao nhiêu tiền? ”
Nghe được lời này, Diệp Du Nhiên sửng sốt, điều kiện cô đã nghĩ kỹ rồi, nhà họ Diệp muốn hồi sinh đơn giản chỉ là cần tiền mà thôi, nhưng cụ thể cần bao nhiêu, hiện tại cô vẫn chưa rõ ràng lắm.
Nghĩ tới đây, cô mím môi nói: "Tôi còn chưa nghĩ ra. ”
"Cô gái ngoan, vậy cô nghĩ kỹ rồi, tới tìm tôi."
Nói xong, Nam Cung Tước lại nhảy vào bể bơi, bọt nước bắn tung tóe tầng tầng.
Sau khi Diệp Du Nhiên rời đi, lông mày Nam Cung Tước lại không tự giác nhíu lại, phụ nữ muốn bò lên giường anh rất nhiều. Tuy rằng anh có nhiều phụ nữ, nhưng không phải người phụ nữ nào cũng có tư cách leo lên giường anh.
Nhưng mà, khi anh nhìn thấy cô dùng ánh mắt quật cường cùng với giọng điệu không chịu thua kia nói mình là xử nữ, vậy mà anh lại nảy sinh ý nghĩ muốn giữ cô ở bên cạnh.