Tôi Không Có Gì Ngoài Chỉ Số IQ

Chương 2

Hình như anh không cẩn thận dọa ngất lính mới rồi.

Tần Lê Ca duỗi tay ấn lên huyệt nhân trung của anh chàng mọt sách, khi thấy anh ta tỉnh lại thì thuận tay đẩy người sang chỗ người đàn ông trung niên đứng ở một bên.

Vòng phòng hộ bắt đầu lập lòe không ổn định, lúc vòng phòng hộ biến mất cũng là lúc nhiệm vụ của họ chính thức bắt đầu.

Lợi dụng thời gian còn lại, Tần Lê Ca quay đầu cẩn thận nhìn mấy người mới.

Một anh chàng đeo kính, một cô bé chắc đang học cấp 2, một người phụ nữ là người đã đi làm và một người đàn ông trung niên đang cầm cặp.

Đội hình này nhìn qua thật sự có chút khó coi.

Tần Lê Ca vẫn duy trì mỉm cười, hỏi: “Thời gian của vòng phòng hộ có hạn. Vậy, mọi người còn vấn đề gì nữa không?”

Mấy người mới đều lặng im, anh chàng mọt sách co ro một chỗ sợ hãi nhìn anh.

Tần Lê Ca thưởng thức khẩu súng trong tay mình rồi nhìn vòng phòng hộ sắp biến mất: “Nếu không có vấn đề gì thì tôi khuyên mọi người một câu.”

“Đừng nghĩ đây chỉ là một trò chơi, ở chỗ này, mục đích duy nhất của chúng ta chính là cố gắng mà sống.”

Anh ném vài khẩu súng vào l*иg ngực của mấy lính mới, những người mới cầm súng lên, nghe lời anh nói mà bồn chồn lo lắng.

Kim đồng hồ từ từ di chuyển đến đúng giờ, Tần Lê Ca quay đầu lại thì thấy vòng phòng hộ lập lòe vài cái rồi biến mất.

Không khí lạnh lẽo lập tức vây quanh bọn họ, đèn treo trên trần nhà đột nhiên chớp tắt vài cái rồi vỡ tung, không đợi bọn họ kịp phản ứng, những mảnh thủy tinh bị vỡ đã văng đến chỗ họ rồi.

Trước mắt chỉ có bóng tối, Tần Lê Ca túm lấy cô bé đứng gần anh nhất tránh đi, người phụ nữ và anh chàng mọt sách thì dựa vào cảm giác mà tránh sang hướng khác, chỉ có người đàn ông trung niên vì mải che chở chiếc cặp nên đã chậm một bước, bị thương ở bả vai.

“Cứu tôi với, tôi không muốn chết! Cứu tôi với… Đau quá! Tôi đau quá!”

Đột nhiên bên tai anh vang lên một giọng nói của phụ nữ rất thê lương, âm u, không chút dè chừng mà xuyên vào màng nhĩ.

Trong nháy mắt da gà nổi lên, Tần Lê Ca cũng không quay đầu lại nhìn mà chỉ bắn một phát súng về phía âm thanh phát ra.

“Vì sao, vì sao không có ai chịu cứu tôi? Cứu tôi với… Tôi đau quá! Đau quá! Đau quá, đau quá, đau quá…”

Giọng nói phát ra biến thành tiếng khóc the thé, người phụ nữ hoảng loạn mở đèn điện thoại lên, chỉ thấy những mảng chất lỏng màu đỏ vậy mà lại thấm ra từ bức tường.

Những chất lỏng ấy thấm ra ngày càng nhiều, máu từ tường chảy dọc xuống đất, dần lan đến chân bọn họ, người phụ nữ giật mình mở to mắt nhìn một cánh tay màu đen vươn ra từ trong bức tường.

“Á!” Cô bé hoảng sợ che miệng rồi liên tục lùi lại phía sau, cô ấy không nhịn được mà bật khóc.

Người đàn ông trung niên cũng hoảng sợ nhìn người đang bò ra từ trong bức tường, ông ta sợ đến mức chạy về phía cửa: “Cái thứ gì đây! Đây là nơi quái quỷ gì thế! Tôi muốn ra ngoài! Mau để tôi đi ra ngoài!”

Ông ta liều mạng kéo chốt cửa nhưng cánh cửa như bị hàn lại với nhau, cho dù ông ta có kéo thế nào thì nó cũng không nhúc nhích, ông ta gấp gáp đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, đột nhiên ông ta cảm thấy lưng mình lạnh như băng.

Người đàn ông trung niên lập tức dừng lại, ông ta cứng đờ người, tay vẫn nắm chốt cửa.

Cái gì thế? Cái gì ở sau lưng ông ta thế?

Người đàn ông nuốt một ngụm nước bọt, ông ta từ từ quay đầu lại…

“Tôi đau quá…” Một hình người màu đen mở miệng cười toe toét, nơi vốn là đôi mắt giờ lại chỉ có hai cái hốc tròn to đùng trống rỗng: “Vì sao lại không cứu tôi chứ?”

“A!”

Tay người phụ nữ run rẩy chiếu đèn về phía người đàn ông, Tần Lê Ca híp mắt lại, ngắm chuẩn rồi nổ súng.

Bằng!

Trước khi viên đạn xuyên qua hình người, Tần Lê Ca mơ hồ nhìn thấy hình người bị chiếu sáng cứng đờ lại, hoảng sợ muốn chạy nhưng lại không kịp chạy.

Tần Lê Ca trầm tư nhướng mày, vừa lấy đèn pin ra vừa xịt thuốc cầm máu vào lưng người đàn ông: “Theo phán đoán của tôi thì hình thể hay dịch thể đó sẽ ăn mòn làn da, viên đạn kia có thể tiêu diệt được nó.”

Người phụ nữ vừa rồi không chú ý đến lưng của người đàn ông trung niên, bà ta nghe Tần Lê Ca nói thế thì cũng nhìn thoáng qua, chỉ một cái nhìn này đã khiến bà ta sợ tới mức hít sâu một hơi.

Lưng người đàn ông máu thịt lẫn lộn, hầu như không có chỗ nào lành lặn.

“Hơn nữa vừa nãy khi bị ánh sáng chiếu vào, nó rõ ràng muốn tránh né, tôi đoán là nó sợ ánh sáng, cho nên…” Tần Lê Ca nhìn bốn người mới đang sợ hãi: “Trong tình huống chưa đoán ra được kẻ địch có bao nhiêu người, đầu tiên chúng ta phải luôn đảm bảo có ánh sáng.”

Nghe thấy thế, mọi người lập tức lấy điện thoại ra mở đèn pin lên.

“Điện thoại của tôi chỉ còn 50% thôi, không soi được lâu đâu.” Người phụ nữ nhíu chặt đôi mày.

Tần Lê Ca liếc bà ta một cái: “Kể cả bây giờ điện thoại của cô có đầy pin thì cũng chẳng dùng lâu được đâu, cô nghĩ điện thoại của cô có thể dùng liên tiếp 7 ngày được à? Điện thoại của cô lấy không khí làm điện à?”

Người phụ nữ nghẹn họng, suýt chút nữa thì mở miệng mắng chửi: “… Vậy cậu nói xem, giờ chúng ta phải làm sao?”

Tần Lê Ca nói: “Nhân lúc bây giờ có ánh sáng, chúng ta lập tức đi tìm manh mối ở nơi này đi. Đừng quên, kỳ hạn của nhiệm vụ này chỉ có 7 ngày thôi.”

“Vậy chúng ta nên… nên tìm thế nào?” Cô bé nhỏ giọng hỏi.

Tần Lê Ca không trả lời, anh cảnh giác giơ đèn pin lên, từ từ chiếu khắp xung quanh.

Tách, tách…

Phía trước hình như có âm thanh kỳ lạ gì đó.

Tách, tách, tách…

Người phụ nữ nuốt nước miếng: “Mọi, mọi người có nghe thấy tiếng gì không?”

“Hì hì…”

Một tiếng cười bỗng nhiên vang lên, quanh quẩn trong không gian, Tần Lê Ca đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ chợt lóe rồi biến mất, một giây sau, tiếng kêu thảm thiết của anh chàng mọt sách chợt vang lên: “A A A!”

Cả người người phụ nữ chấn động, chị ta nhanh chóng chiếu đèn sang, thấy được cảnh tượng khủng bố nhất mà mình từng thấy trong cuộc đời.

Một người phụ nữ mặc đồ đỏ đang dán lên người anh chàng mọt sách, miệng của người đó vậy mà có thể chứa được cả một cái đầu lớn, đầu của anh chàng mọt sách bị nó ngậm trong miệng, chỉ cần dùng sức một chút thôi thì sẽ đầu một nơi mình một nẻo.

Cô bé cảm thấy ghê tởm trong lòng, cô ấy liều mạng che ngực chịu đựng nhưng vẫn không chịu được mà nôn khan.

Bằng!

Một viên đạn xuyên qua thân thể người phụ nữ áo đỏ, nó kêu gào thảm thiết rồi từ từ tan biến trong không trung.