THẾ GIỚI THỨ NHẤT: CHẠY TRỐN KHỎI MẬT THẤT
“1, 2, 3, 4, … Tính thêm chính tôi nữa là 5 người.”
Tần Lê Ca đẩy kính râm trên mặt, chờ mấy người mới tỉnh lại, không để ý mà tựa vào tường, nhân tiện đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một căn phòng chật chội, bên trong chỉ có vài món dụng cụ đơn sơ, bức tường xung quanh được phủ một lớp sơn màu trắng, nhưng có vẻ chỉ mới được sơn không lâu, xung quanh vẫn thoang thoảng một mùi hương làm người ta cảm thấy khó chịu.
“Nơi nhỏ thế này thì nhiệm vụ có thể làm cũng không nhiều.” Tần Lê Ca nhướng mày, anh tháo kính râm ra rồi cúi đầu nhìn đồng hồ.
Đồng hồ ấy có màu đen tuyền, bên ngoài viết mấy chữ nhỏ màu trắng: Trong vòng 7 ngày thoát khỏi mật thất.
“Thoát khỏi mật thất trong vòng 7 ngày” chính là nhiệm vụ mà Game Kinh Dị yêu cầu họ hoàn thành.
Tần Lê Ca quay đầu nhìn đám lính mới đang hôn mê kia mà đau đầu, anh ấn ấn trán: “ … Tất cả đều là lính mới, lại còn để hình thức hợp tác, quả nhiên là ghi hận mình ở thế giới trước nên chết mà lại không chết đây mà.”
Vừa dứt lời, người mới bên cạnh anh có động tĩnh, người tỉnh đầu tiên là một người đàn ông đeo kính trông giống mọt sách, người đó lúc này vẫn còn mờ mịt nhìn đông nhìn tây.
Tần Lê Ca vẫy tay với người kia: “Chào nhé, nhìn bên này.”
Anh chàng mọt sách ngẩng đầu nhìn qua, với tư thế lộn ngược thì điều đầu tiên anh ta nhìn thấy chính là một đôi chân dài, khi ngước lên thì thấy khuôn mặt chứa đầy ý cười đang nhìn về phía mình.
“Tần Lê Ca?” Anh chàng mọt sách choáng váng, theo bản năng mở miệng gọi tên người đó.
“Ai, đúng vậy.” Tần Lê Ca cười tủm tỉm mở miệng, anh sờ mặt mình: “Khuôn mặt này dễ nhận ra thế à? Thật sự là quá đẹp trai mà.”
Anh chàng mọt sách ngơ ngác nhìn anh không nói gì, Tần Lê Ca thấy anh ta bị choáng váng khi thấy khuôn mặt đẹp trai của mình thì cũng không ngại mà mở miệng: “Cậu cứ từ từ mà ngắm, chờ mọi người tỉnh lại hết, tôi sẽ nói cho cậu nghe mọi chuyện, ngoan nhé.”
Mọt sách mở miệng thở dốc, anh ta nhìn anh muốn nói lại thôi, cuối cùng anh ta cũng chẳng nói gì.
Khoảng 5 phút sau, mấy người mới kia cũng tỉnh lại hết, họ hoảng loạn nhìn bốn phía, sau đó ánh mắt đều tập trung ở trên người Tần Lê Ca - người duy nhất đang đứng.
Tần Lê Ca bước lên phía trước vài bước, anh mỉm cười nói: “Chào mọi người, chào mừng mọi người đã tiến vào Game Kinh Dị, tôi là người chơi có kinh nghiệm đã trải qua vài thế giới, nơi mọi người đang đứng bây giờ chính là một thế giới nhiệm vụ trong trò chơi.”
Nghe xong lời anh nói, ánh mắt mấy người họ mới này lập tức thay đổi, từ ánh mắt khẩn trương bất an ban đầu biến thành ánh mắt như nhìn người bệnh tâm thần.
Một người đàn ông trung niên trong đó không nhịn được mà hỏi anh một câu: “Cậu đang quay phim à? Chúng tôi là diễn viên quần chúng tạm thời sao?”
Tần Lê Ca nhìn ông ta một cái rồi bình tĩnh nói tiếp: “Trong Game Kinh Dị, chúng ta cần phải hoàn thành nhiệm vụ mà mỗi thế giới yêu cầu, nhiệm vụ lần này của chúng ta là — Thoát khỏi mật thất trong vòng 7 ngày.”
Sau khi anh nói xong thì mỉm cười ấn vào nhẫn không gian trên tay, một khẩu súng đen tuyền lập tức xuất hiện trong tay anh.
Người đàn ông trung niên lập tức hít sâu một hơi, ông ta vội vàng lui về sau mấy bước: “Cậu, cậu, cậu muốn làm gì! Có chuyện gì thì cứ từ từ nói!”
Tần Lê Ca cầm súng nghiêng đầu nhìn họ: “Vì tính chất của nhiệm vụ lần này rất đặc thù, chúng ta cần hợp tác để thoát khỏi mật thất nên mọi người phải tin tưởng tôi, hơn nữa mọi người cũng cần biết tính nghiêm trọng của vấn đề. Tuy tôi là Tần Lê Ca nhưng không phải tôi đang quay phim.”
Mấy lính mới rất căng thẳng nhìn khẩu súng trong tay anh rồi liên tục lui về sau.
Tần Lê Ca vẫn không có động tĩnh gì, anh nhìn họ lui vào góc tường thì mỉm cười nói: “Sẵn sàng chưa? Sẵn sàng rồi thì tôi bắt đầu nhé.”
Khi mấy người mới vẫn chưa hoàn hồn, trong chớp mắt, Tần Lê Ca đã bóp cổ anh chàng mọt sách đứng gần mình nhất rồi đặt súng ở huyệt Thái dương của anh ta, toàn thân anh toả ra sát khí kinh người.
Anh nhìn đôi mắt sợ hãi của anh chàng mọt sách, vẫn nở nụ cười hiền lành như lúc ban đầu: “Sợ rồi à?”
Anh chàng mọt sách mở to mắt nhìn anh, anh ta liều mạng muốn gỡ tay Tần Lê Ca ra nhưng cánh tay trên cổ anh ta giống như gọng kìm vậy, không một chút xi nhê gì.
Không khí hít vào dần ít đi, cảm giác cận kề cái chết khiến anh ta run rẩy, trái tim cũng đập rất rất nhanh.
Sắp, sắp chết rồi sao? Lại cứ như vậy…
Cứ chết như vậy!
Đoàng!
Tần Lê Ca: “ … Ây dô.” Toi rồi.
Viên đạn xoẹt qua mặt anh chàng mọt sách rồi ghim xuống đất, Tần Lê Ca thổi thổi họng súng vẫn đang bốc khói rồi lại phiền muộn nhìn người đang ngất trong tay mình.