Tần Lê Ca khẽ cau mày: “Tôi có thể cho cô ý kiến, nhưng cô có ý kiến gì không?”
Diệp Tĩnh Nhã vẫn nói: “Tôi tin cậu.”
…Nếu đã như vậy, thì cô cũng không cần phải học kỹ năng tập trung nữa.
Tần Lê Ca nói: “Vậy cô học ‘Chuẩn xác’ đi, ba ngàn điểm, còn lại một ngàn điểm cho Ân Duyệt, được không?”
Ân Duyệt dường như có cảm nhận được gì đó, cô bé vươn tay nắm lấy ống tay áo Tần Lê Ca: “Anh Tần, không phải chị Diệp…”
Tần Lê Ca liếc nhìn cô bé, Ân Duyệt lập tức đè nén lại lời muốn nói.
“Được.” Diệp Tĩnh Nhã không chút do dự.
Ân Duyệt bất lực nhìn Diệp Tĩnh Nhã nhanh chóng mở trung tâm mua sắm đổi kỹ năng, đồng hồ của cô bé cũng nhận được thông báo đã nhận được quà 1000 điểm, cô bé không nói nên lời.
“Về phần nhóc…” Tần Lê Ca nhìn Ân Duyệt: “Đừng đổi kỹ năng trị liệu, đổi sức mạnh ánh sáng.”
Ân Duyệt khó hiểu, cô bé hỏi: “Tại sao?”
“Trong những thế giới sau, càng ngày chúng ta sẽ gặp phải càng nhiều nhiệm vụ siêu thực, dụng cụ tấn công vật lý của chúng ta đã đủ rồi, nhưng đối mặt với những thứ siêu thực… Ví dụ như linh thể*, ta cần sự trợ giúp của những năng lực phi tự nhiên khác.” Tần Lê Ca nói xong, thấy Ân Duyệt lộ ra vẻ mặt mờ mịt, hắn dừng một chút, còn nói: “Giải thích của sức mạnh ánh sáng là ‘Làm dịu vạn vật bằng sức mạnh ánh sáng’, cũng có năng lực trị liệu.”
(*Linh Thể (霊体) là những dạng sống phi vật chất được Gaia tạo thành. Chúng đóng vai trò như xúc giác của tự nhiên và bất cứ thứ gì tác động tới chúng đều bị xem là một sự tương phản với Thế Giới.)
“Ồ.” Ân Duyệt chợt nhận ra: “Em hiểu rồi, em sẽ đổi thành cái này!”
Tần Lê Ca thấy cô bé nhanh chóng đổi kỹ năng, đột nhiên cảm thấy đau đầu.
… Đồng đội của hắn đều không biết cân nhắc trước sao? Chỉ cần biết kết quả thôi à?
Chỉ vừa biết kết quả liền thay đổi kỹ năng, đều bắt đầu tập luyện một cách nhiệt tình, Tần Lê Ca cũng tốn 5000 điểm, nâng cấp kỹ năng công kích từ xa của mình lên cấp 2.
Lúc trao đổi hoàn tất, tiếng ồn xung quanh đột nhiên lớn hơn, những âm thanh ồn ào truyền vào tai hắn, Tần Lê Ca khó chịu cau mày.
Diệp Tĩnh Nhã vẫn chú ý tới hắn, thấy hắn có vẻ không ổn, cô lập tức đưa tay muốn đỡ hắn: “Tần Lê Ca, cậu không sao chứ?”
Đầu của Tần Lê Ca vẫn còn ong ong, cơ thể nhanh chóng lùi về phía sau, tránh né tay của Diệp Tĩnh Nhã.
Tay của Diệp Tĩnh Nhã dừng lại giữa không trung, có chút xấu hổ thu lại.
Tần Lê Ca xoay người, đi về phía Ân Duyệt và Trần Chấn Quân, đi được vài bước, hắn bỗng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Diệp Tĩnh Nhã vẫn đang nhìn mình, rồi đột nhiên dừng bước.
“Hy vọng cô còn nhớ rõ những lời tôi nói lúc trước, nếu cô không tự cứu chính mình, thì cũng đừng hy vọng người khác sẽ cứu cô.”
Diệp Tĩnh Nhã cắn môi, nhìn Tần Lê Ca rời đi mà không quay đầu lại.
Cô hiểu Tần Lê Ca nói gì, ở thế giới thứ nhất cô đã nỗ lực rất nhiều, nhưng hai chân lại bị cắn nát, suýt chút nữa đã chết.
Sau khi đến thế giới huấn luyện, Trần Chấn Quân là đàn ông, ông ta đương nhiên là mạnh hơn cô. Lúc này, cô chỉ cần biểu hiện tốt là được, nhưng còn cô bé Ân Duyệt kia thì sao?
Hầu như không có viên đạn nào cô bắn ra là chính xác, nhưng Ân Duyệt không chỉ có độ chính xác hoàn hảo, mà độ chính xác cũng gấp mấy lần cô.
Làm sao cô có thể sánh với những người khác?
Sau khi trở về phòng vào ngày hôm qua, Diệp Tĩnh Nhã suy nghĩ rất lâu, ưu điểm duy nhất của cô là một phụ nữ, còn là một phụ nữ xinh đẹp.
Nếu muốn sống sót, cô không thể do dự nữa.
Diệp Tĩnh Nhã hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Lê Ca, cuối cùng, cô đưa ra quyết định.
—
Đêm khuya, cửa phòng Tần Lê Ca bị gõ nhẹ.
Tần Lê Ca vừa nâng cao kỹ năng công kích từ xa, tiếng gió thổi và tiếng bước chân bên tai hắn được phóng đại lên mấy lần, Diệp Tĩnh Nhã vừa đứng trước cửa phòng, hắn đã nghe rõ tiếng bước chân của cô.
Tần Lê Ca nheo mắt, lười biếng ngáp một cái, giọng còn khàn khàn như vừa mới tỉnh ngủ: “Vào đi.”
Sức mạnh tâm trí hóa thành một sợi dây xuyên vào ổ khóa, có tiếng ‘cạch’ nhẹ phát ra từ ổ khoá, nó tự động mở ra.
Diệp Tĩnh Nhã nắm chặt góc áo, bất an đi vào, cô mặc một chiếc váy mỏng, trong nháy mắt đã để lộ những đường cong quyến rũ.
Tần Lê Ca liếc mắt, cười khẽ: “Xem ra cô Diệp nghe không hiểu lời tôi nói.”
Diệp Tĩnh Nhã ngẩng đầu nhìn hắn, Tần Lê Ca vừa mới tỉnh không lâu, quần áo cũng không chỉnh tề như thường ngày, tóc trên trán rối bù, đôi mắt phượng xanh thẫm kia lại có vẻ sâu hơn bình thường, giống như muốn nhấn chìm người khác vào bên trong.
Diệp Tĩnh Nhã nhìn chằm chằm vào mắt hắn, đột nhiên quên mất những gì cô định nói.
“Cô Diệp, nửa đêm cô chạy vào phòng tôi là chỉ để nhìn chằm chằm tôi thôi sao?”
Diệp Tĩnh Nhã lúc này mới hồi thần, hoảng sợ tiến lên vài bước: “Tôi, tôi…”
Cô nói được một nửa thì nghẹn lại, cũng không thể nói cô đến để hiến thân cầu xin hắn bảo vệ được.
Tần Lê Ca ngẩng đầu nhìn cô, một lúc sau mới vẫy tay với cô: “Lại đây.”
Diệp Tĩnh Nhã ngoan ngoãn cúi người, đứng cách giường ba bước.
Tần Lê Ca nhíu mày: “Tôi giống nước lũ và thú dữ lắm à? Lại gần đây một chút.”