Tôi Không Có Gì Ngoài Chỉ Số IQ

Chương 14

Cô gái hét lên một tiếng thảm thiết, cả đầu bị bắn xuyên qua, nhưng cô gái vẫn còn nhúc nhích, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Trần Chấn Quân, đột nhiên há miệng thật lớn, muốn cắn mạnh vào cổ ông ta.

Trần Chấn Quân nhìn khuôn mặt cô gái kề sát cổ mình, trong lòng biết đã không còn đường thoát, ông ta chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại —

Đoàng!

“Thật là một sự hợp tác tuyệt vời.” Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, trong giọng nói mang theo một chút tiếc nuối: “Thiếu chút nữa là đã thắng, thật đáng tiếc.”

Trần Chấn Quân mạnh mẽ đẩy cô gái zombie ra, kinh ngạc quay đầu lại.

Tần Lê Ca đi tới, nhẹ nhàng ôm Ân Duyệt đang nửa tỉnh nửa mê lên, cau mày quan sát vết thương sau gáy của cô bé.

Ân Duyệt dựa vào ngực hắn, hơi âm truyền đến tận đáy lòng, cô bé mỉm cười: “Anh Tần…”

“Làm tốt lắm, ngủ đi.”

Một đôi bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu cô, Ân Duyệt cọ vài cái, an tâm rơi vào giấc ngủ say trong vòng tay này.

Trần Chấn Quân còn chưa hồi phục lại tinh thần, ông ta ngơ ngác hỏi: “Cậu, cậu đứng ở đó từ khi nào?”

“Chắc là lúc hai người đang chơi trốn tìm với cô gái kia.” Tần Lê Ca một tay ôm Ân Duyệt, tay kia vén mái tóc đẫm mồ hôi của cô.

“.. .Cậu luôn ở đây thì sao không ra mặt sớm một chút?” Trần Chấn Quân tức giận đến khàn cả giọng: “Đối với cậu thì mạng sống của chúng tôi không quan trọng sao?”

Bọn họ đối mặt với zombie, nếu vừa rồi phạm sai lầm, họ có thể bị chôn vùi ở đây!

Tần Lê Ca liếc ông ta một cái: “… Tại sao tôi lại phải quan tâm đến mạng sống của chú?”

Trần Chấn Quân không thể tin được: “Tần Lê Ca!”

“Đừng nhìn tôi như vậy, ở nơi như thế này, người dựa dẫm vào người khác sẽ chết nhanh nhất.” Tần Lê Ca nói: “Chú cũng muốn trở thành loại người đó sao?”

Trần Chấn Quân bị hắn nói nghẹn họng, đột nhiên không nói nên lời.

Cân nhắc đến vết thương của Ân Duyệt, Tần Lê Ca không có ý định lãnh phí thêm thời gian nữa, hắn hỏi: “Trên đường đi chú đã gϊếŧ bao nhiêu Zombie?”

Trần Chấn Quân suy nghĩ một chút, nói: “Tính thêm con này, tổng cộng hai mươi bảy con.”

“Vậy còn bốn mươi con, chúng ta tốc chiến tốc thắng đi.” Tần Lê Ca đứng tại chỗ cảm nhận một chút, đi về phía có mùi hôi thối nhất.

Trần Chấn Quân đi theo Tần Lê Ca vài bước, bỗng nhiên cảm thấy không đúng: “Không phải cậu nói cậu giải quyết 41 con, chúng tôi chỉ cần giải quyết 40 con sao? Như vậy cho dù cậu gϊếŧ một con thì chúng tôi chỉ cần giải quyết thêm 14 con nữa thôi.”

“A, chuyện này chú đừng lo lắng.” Tần Lê Ca quay đầu mỉm cười: “Đồng đội mà, phải giúp đỡ lẫn nhau.”

Trần Chấn Quân: “???”

Mặc dù trong lòng Trần Chấn Quân có đủ loại bất đắc dĩ, nhưng Tần Lê Ca nói đúng, dù sao hắn cũng là đồng đội, không giúp đỡ nhau là điều vô lý.

Suy nghĩ này kéo dài đến khi ông ta nhìn thấy đám zombie tráng lệ trước mặt: “…”

Chết tiệt, nhiều như vậy sao mà đánh?

Tần Lê Ca nhìn thấy vẻ mặt của ông ta, bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, được rồi, cục cưng, chú đứng ở đây, ôm nhóc con này, tôi tự mình đi.”

Trần Chấn Quân: “… Cậu có thể gọi tôi là cục cưng, tôi rất khâm phục.”

Tần Lê Ca nghe vậy, lại nhìn mặt ông ta: “… Ừ, tôi cũng rất khâm phục bản thân.”

Trần Chấn Quân: “Cầu xin cậu cút lẹ đi.”

Tần Lê Ca đi rất nhanh, bước đi của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng khứu giác của zombie lại tốt hơn người thường, lúc Tần Lê Ca đến gần bọn nó, một đám zombie đã chạy như điên về phía hắn.

Tần Lê Ca nhìn đám zombie, không nhanh không chậm giơ súng lên.

Vô số viên đạn bắn ra, chính xác trúng vào trán bọn nó.

Trần Chấn Quân ôm Ân Duyệt, nghẹn ngào nhìn động tác của Tần Lê Ca: “… Cậu còn là người sao?”

“Nhớ kỹ, tấn công kết hợp với di chuyển cơ thể.” Tần Lê Ca nghiêng người tránh vết cắn của một con zombie, đá nó ra ngoài: “Ngoại trừ vũ khí, tất cả các bộ phận trên cơ thể đều phải vận dụng linh hoạt.”

Một con zombie lao từ phía sau Tần Lê Ca, Trần Chấn Quân nhướng mày muốn nhắc nhở, đã thấy Tần Lê Ca một tay kéo đầu zombie ra.

Đoàng!

Máu bắn tung tóe khắp nơi, Trần Chấn Quân yên lặng nhìn chỗ khác.

Tiếng súng dữ dội tiếp tục vang lên, lúc đầu Tần Lê Ca còn giải thích cho ông ta, nhưng sau đó có lẽ vì tiêu hao quá nhiều thể lực, dứt khoát không nói lời nào.

Khi tiếng súng cuối cùng cũng dừng lại, Trần Chấn Quân đếm từng con zombie trên mặt đất, đưa ra một con số đáng sợ: “… Ở đây có hai mươi con.”

“Vậy còn lại hai mươi con.” Tần Lê Ca hoàn toàn không để ý đến ánh mặt như nhìn quái vật của Trần Chấn Quân, hắn liếc nhìn Ân Duyệt một cái: “Đừng lãng phí thời gian, đi thôi.”

Trần Chấn Quân nói: “Ừ.”

Sau đó bọn họ không gặp phải đàn zombie nào nữa, vài con zombie lang thang ở gần đó bị hai người hợp tác xử lý từng con một, khi đếm đến con chín mươi chín, bọn họ gặp lại zombie Diệp Tĩnh Nhã.

Trần Chấn Quân theo bản năng nhìn Tần Lê Ca, sắc mặt Tần Lê Ca vẫn như thường, dường như không có gì bất ngờ.

Hắn chú ý tới ánh mắt của Trần Chấn Quân, thậm chí còn quay đầu cười với ông ta: “Sao chú không làm gì đó với con zombie cuối cùng đi?”

Trần Chấn Quân vẻ mặt nghiêm túc, lập tức nói: “Đừng gϊếŧ cô ta, cô ta là zombie biến dị, khó đối phó! Huống chi lúc đầu nhiệm vụ giao một trăm con, nhất định còn một con khác, chúng ta lại tìm con khác xem…”