Tôi Không Có Gì Ngoài Chỉ Số IQ

Chương 13

Trần Chấn Quân thật sự muốn nắm lấy bả vai của Diệp Tĩnh Nhã mà hét lên, nhưng cô dường như đã thức tỉnh dị năng tốc độ, ông ta và Ân Duyệt chỉ có thể chật vật tránh né.

“Cứ như vậy mãi cũng không phải là cách!” Trần Chấn Quân cắn răng: “Ân Duyệt, đừng tốn thời gian với cô ta nữa, mau nổ súng!”

“Không được!” Ân Duyệt hét lên: “Nếu nổ súng, chị ấy sẽ chết!”

“Bây giờ cô ta khác gì với đã chết sao?” Trần Chấn Quân nói lớn: “Nếu nhóc không nổ súng, người chết sẽ là chúng ta!”

“Vậy, chúng ta chạy thôi!” Ân Duyệt nảy ra ý tưởng: “Nếu chúng ta bỏ chạy, chắc chị ấy sẽ không đuổi kịp đâu ha?”

Trần Chấn Quân sửng sốt.

… Đệt, đúng vậy, tại sao không chạy? Ở đây chờ chết à?

Trần Chấn Quân nhanh chóng quyết định, nắm chặt lấy tay của Ân Duyệt, chạy như điên về hướng ngược lại.

Ân Duyệt bị kéo mạnh đến mức muốn bay lên, cô bé gian nan quay đầu lại, quả nhiên Diệp Tĩnh Nhã đã bị bọn họ bỏ xa một đoạn dài, cô bé vui mừng la lên: “Thoát được rồi!”

Trần Chấn Quân trơ mắt nhìn zombie phía trước sắp chạm vào mình, sau đó hét lên: “Nhóc đừng có nhìn nữa, mau nổ súng đi!”

An Duyệt tỉnh táo lại, vội vàng giơ súng nhắm vào zombie trước mặt, cuối cùng cũng thành công bắn zombie ngã xuống trước khi nó kịp chạm vào.

Trần Chấn Quân ra sức chạy về phía trước, tiếng bước chân ở phía sau rốt cuộc cũng nhỏ dần, cho đến khi không còn nghe thấy nữa ông ta mới dừng lại thở hổn hển.

Ân Duyệt bị kéo chạy cả một đường, lúc này mắt đầy sao, đứng cũng không vững, cô bé híp mắt, tầm mắt mờ mờ, bỗng nhiên thấy được một cô gái cao sêm sêm cô đứng trước mặt.

Cô gái này mặc đồng phục cũ kỹ, trên mặt dính đầy máu đỏ sẫm, làn da tái nhợt lại có chút xanh xao, Ân Duyệt theo bản năng ngẩng đầu lên, vô tình đối mặt với đôi mắt của cô gái.

Đôi mắt của cô gái này không có con ngươi, hốc mắt chỉ còn lại tròng trắng vẩn đυ.c, nó nhìn về phía cô bé, cười toét miệng với cô.

“Aaa!” Ân Duyệt và cô gái nhìn nhau vài giây, cô bé hét lên.

Trần Chấn Quân bị cô bé dọa đến gần như thở không được, quay đầu muốn mắng người, không ngờ lại nhìn thấy cô gái kia lao về phía Ân Duyệt.

Mắt của Trần Chấn Quân co lại: “Ân Duyệt, chạy đi!”

Ân Duyệt bị la như vậy, lập tức tỉnh táo lại muốn chạy trốn, nhưng tốc độ của cô gái đó còn nhanh hơn so với cô bé, chưa kịp di chuyển đã bị đè mạnh xuống đất.

“A!”

Ân Duyệt bị đè xuống đất, cô bé dùng hết sức lực vùng vẫy, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi sự giam cầm của cô gái này.

Sức mạnh của cô gái quá lớn!

Ân Duyệt hoảng sợ hai mắt trừng to, bất lực nhìn miệng cô gái càng ngày càng gần mình, thậm chí còn cảm nhận được hàm răng lạnh lẽo và sắc nhọn chạm vào cổ mình.

“Không, không muốn…”

Cho dù phải chết, cô cũng không muốn biến thành thứ này!

Ân Duyệt nghiến răng, dùng sức đưa tay ra, muốn nhặt khẩu súng rơi trên mặt đất lúc bị đẩy ngã lên, cô gái kia cũng đã há to miệng muốn cắn vào cổ cô bé —

“Ân Duyệt, lùi lại!”

Làm sao để thoát khỏi tình huống này bây giờ?

Ân Duyệt sửng sốt một lúc, vội vàng quay đầu, sau đó liền nghe thấy vài tiếng súng nổ bên tai.

Đoàng đoàng đoàng đoàng!

Viên đạn bắn trúng khoảng không bên cạnh Ân Duyệt, khiến những tia lửa yếu ớt bắn trên mặt đất, Ân Duyệt đau đớn kêu lên một tiếng, ôm gáy bị đạn sượt qua.

Trần Chấn Quân cầm súng, họng súng vẫn còn hơi bốc khói, nhưng cô gái zombie trước đó đã biến mất.

Chẳng lẽ chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô gái này có thể biến mất?

Suy đoán này khiến trán Trần Chấn Quân đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, ông ta đỡ Ân Duyệt từ trên mặt đất đứng dậy, nắm lấy tay cô bé muốn rời đi.

Tuy nhiên, ngay khi ông ta vừa định bước đi, bóng dáng một cô gái quen thuộc lại xuất hiện trước mặt ông ta, âm trầm nhìn chằm chằm bọn họ.

Trần Chấn Quân không hề do dự, lập tức xoay người lại đổi hướng, không ngờ lần này cô gái nhanh hơn, vừa quay đầu lại suýt chút nữa đυ.ng vào thân thể cô gái.

“…Chậc, gặp ngay âm hồn bất tán rồi.”

Xem ra như chúng ta phải chiến đấu trực diện với cô gái.

Trần Chấn Quân hít sâu một hơi, nhỏ giọng dặn dò Ân Duyệt: “Đợi lát nữa tôi nghênh đón chính diện, nhóc sẽ hỗ trợ từ phía sau.”

Ân Duyệt ôm gáy, cảm nhận được chất lỏng ẩm ướt chảy dọc theo bàn tay, cô bé dùng sức cắn môi: “Cháu biết rồi.”

“Grào!”

Cô gái nhếch khóe miệng, hai chân đột nhiên dùng lực, lao về phía bên này!

Trần Chấn Quân cầm súng, bắn nhiều phát vào cô gái, nhưng những viên đạn đều bị né hết, cánh tay trắng xanh của cô gái giống như một chiếc kìm sắt, trong phút chốc cô gái nắm lấy tay Trần Chấn Quân, sức mạnh lớn đến mức ông ta không thể thoát ra được.

Trần Chấn Quân hạ quyết tâm, dứt khoát trở tay bắt lấy tay cô gái, hét về phía Ân Duyệt: “Mau bắn!”

Sau gáy Ân Duyệt vẫn còn chảy máu, tầm nhìn của cô bé mờ đi, cô bé gần như cố gắng hết sức mới thuận lợi giơ súng nhắm vào đầu cô gái.

Cô gái tựa hồ cũng nhận ra được động tĩnh phía sau, dừng động tác lại, buông Trần Chấn Quân ra, định lùi về phía sau.

Trần Chấn Quân cắn răng, gắt gao nắm hai tay cô gái, dùng sức đến nỗi nổi gân xanh trên cánh tay: “Aaaa!”

Đoàng đoàng đoàng!

Ba viên đạn liên tiếp bắn ra, Ân Duyệt thậm chí không còn sức lực để kiểm tra tình trạng của cô gái, độ giật của súng khiến cô bé choáng váng, cả người vô lực ngã xuống đất.