Là một người chơi thâm niên, hắn đã từng đổi một kỹ năng tên là sức mạnh tâm trí, có thể lợi dụng suy nghĩ thao túng tất cả sự vật.
Cấp bậc của kỹ năng này còn chưa đủ cao, việc hắn làm được có hạn, nhưng muốn thao túng bản thân thì dễ như trở bàn tay.
Sở dĩ con người cảm giác được đau đớn, cảm thấy mệt mỏi, tất cả đều là cảm giác thông qua dây thần kinh.
Chỉ cần tập trung cao độ vào một việc gì đó, vạn vật đều không thể quấy nhiễu suy nghĩ, mọi cảm giác đều sẽ tự rời khỏi.
Khi Tần Lê Ca mở mắt lần nữa, con ngươi màu xanh sẫm ban đầu chỉ còn lại màu đen đậm.
Ở góc nhìn này của hắn, không có một chút ánh sáng nào, chỉ có một đám hình nhân đang dần dần xúm lại đây.
Tầm mắt dần dần tách ra, vị trí của mọi người trước mặt đều nương theo sức mạnh tâm trí truyền đến não bộ, hắn chỉ có thể cảm nhận hai khẩu súng trong tay, vô số viên đạn được bắn ra trong nháy mắt.
Vào khoảnh khắc tất cả hình nhân lần lượt bị tiêu diệt, Ân Duyệt nửa mở mắt, thấy cửa mật thất cuối cùng cũng mở ra, ánh sáng từ khe cửa chiếu vào.
Cô bé ngơ ngác nhìn, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, gần như chỉ dựa vào ý chí, dưới tình huống toàn thân đầy thương tích, lần lượt mang những người đồng đội đang bị thương và mất đi ý thức ra khỏi mật thất.
Sau khi tất cả mọi người đã rời khỏi mật thất, âm thanh hệ thống vang lên.
Hệ thống: “Thế giới thứ nhất: Thoát khỏi mật thất, nhiệm vụ hoàn thành. Khen thưởng 2000 điểm, đếm ngược trở về không gian, năm, bốn… Một.”
Trước mắt một trận choáng váng, khi mở mắt ra lần nữa đã là một khoảng trắng xóa, Ân Duyệt mờ mịt chớp chớp mắt, theo bản năng quay đầu lại tìm những người khác, không ngờ một cái liếc mắt này lại làm cô bé sợ tới mức muốn ngất.
Vào giây cuối cùng, hai chân Diệp Tĩnh Nhã bị cắn đến gần như thành từng mảnh nhỏ, cổ Trần Chấn Quân bị cắn đứt một nửa, Tần Lê Ca…
Máu, đều là máu.
Ân Duyệt thậm chí còn không thể tin được người toàn thân nhuộm đầy màu đỏ, thương tích đầy mình đó là Tần Lê Ca.
Cô bé không biết phải làm sao, hoảng loạn nhìn xung quanh, bỗng nhiên thấy một chiếc máy tính đang lơ lửng trong không trung, vội vàng nhào tới.
Lúc tay cô bé chạm vào máy tính, máy tính bỗng nhiên phát ra ánh sáng màu lam nhạt, trên màn hình hiện mấy chữ:
Kiểm tra đo lường phát hiện sinh mệnh sắp biến mất, có/không tiến hành chữa trị?
Ân Duyệt giật mình một cái, vội vàng nhấp vào lựa chọn có.
Một luồng sáng màu lam nhạt hiện lên bao lấy người bọn họ, thương thế của mọi người nhanh chóng hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Diệp Tĩnh Nhã bị thương nhẹ nhất nên tỉnh lại đầu tiên, tiếp đó là Trần Chấn Quân.
Tần Lê Ca vẫn hôn mê bất tỉnh.
“… Thằng nhóc này, cậu ta không sao đó chứ?” Sắc mặt Trần Chấn Quân có chút kỳ quái, ánh mắt mang theo quan tâm quan sát hắn: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao lại cảm giác như vết thương của cậu ta còn nặng hơn chúng ta?”
Cổ của ông ta bị cắn đứt một nửa, bây giờ cũng đã tỉnh lại, rốt cuộc tên nhóc này bị thương nặng cỡ nào? Là cái loại suýt chút nữa sẽ tắt thở?
Không có ai trả lời Trần Chấn Quân, chỉ có Ân Duyệt nắm chặt tay hơn một chút.
Sự im lặng kéo dài đến khi Tần Lê Ca tỉnh lại, hắn ngồi dậy, nhướng mày nhìn bọn họ: “Tại sao mọi người lại ở đây, đang đợi tôi à?”
“Đúng vậy, dù sao thì cậu cũng chưa nói cho chúng tôi biết đây là thứ gì.” Trần Chấn Quân giơ tay chỉ vào chiếc máy tính quỷ dị đang lơ lửng giữa không trung.
“Anh Tần… Anh không sao chứ?” Ân Duyệt hiển nhiên không bình tĩnh như Trần Chấn Quân, cô bé sợ hãi kéo ống tay áo Tần Lê Ca.
Cô bé là người duy nhất không ngất đi, cô bé là người nhìn thấy rõ ràng nhất vết thương của mọi người, loại vết thương của Tần Lê Ca, vốn là quyết tâm chịu chết để mở đường sống cho mọi người.
“Đương nhiên không sao. Nếu nhóc không tin, không bằng tự mình đến sờ đi?” Tân Lê Ca thoải mái hào phóng giang hai tay về phía cô bé, Ân Duyệt vội vàng lắc đầu.
Tần Lê Ca nhún vai, nhìn về phía Diệp Tĩnh Nhã vẫn luôn trầm mặc, lúc này cô cũng nhìn lại, ánh mắt dường như có chút vấn đề muốn hỏi.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng đặt lên môi, làm một động tác.
“Có gì thì mai rồi hỏi, mọi người hẳn là mệt hết rồi.” Tần Lê Ca chỉ chỉ chiếc máy tính: “Tự mình nhập thông tin cá nhân vào máy tính trước đi, sau khi thành công thì trên hành lang sẽ có thêm phòng có treo bảng tên, đó chính là phòng của mấy người.”
“10 giờ sáng mai tập hợp ở đây, nếu đến trễ…” Tần Lê Ca cười ẩn ý: “Cũng không sao, chỉ là sẽ có một số việc không được biết mà thôi. Nhớ bồi bổ tinh thần, bổ sung thể lực.”
Đáng tiếc trong những thế giới nhiệm vụ kiểu này, chỉ cần không biết một số chuyện là cũng đủ chết rồi.
Tần Lê Ca liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói xong liền trở về căn phòng thuộc về mình, đóng cửa lại.
Hắn tựa lưng vào ván cửa, cơn đau dữ dội từ đầu truyền đến khiến hắn như muốn ngất đi, nhưng vì kỹ năng của hắn, ngay cả việc hạnh phúc như ngất đi cũng không làm được.
Tần Lê Ca cười khổ, đưa tay chậm rãi phủ lên đầu.
Đau đớn trên cơ thể đều đã được chữa lành, nhưng đau đớn do tinh thần để lại thì không có cách nào biến mất.