Những lúc như thế này, hắn cực kỳ nhớ thương cái người ngoài miệng ghét bỏ cơ thể hắn lại rất thành thật tiến đến mát xa.
Đúng là một tên khốn, thế mà lại chết sớm hơn hắn.
Tần Lê Ca gian nan đi đến mép giường, chịu đựng cơn đau ngã mình xuống giường, nhắm chặt mắt lại.
.
Hôm sau, khi ba tân binh đều đã nghỉ ngơi dưỡng sức đầy đủ xong bước ra, vừa đúng là 10 giờ.
Tần Lê Ca bày một tư thế khoe đôi chân dài, nằm nhàn nhã trên sô pha đơn, dùng đồng hồ lướt xem cửa hàng của hệ thống, thấy họ đi ra thì giơ tay chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng anh Tần.” Ân Duyệt cũng ngoan ngoãn chào hỏi, lộ ra nụ cười ngọt ngào, hiển nhiên có tinh thần hơn nhiều so với hôm qua.
“Chào buổi sáng.” Trần Chấn Quân và Diệp Tĩnh Nhã cũng chào hỏi nhau, tìm vị trí ngồi xuống.
Tần Lê Ca bưng ly cà phê, uống một ngụm mới thỏa mãn thở ra, chậm rãi ngồi thẳng lên.
“Tôi sẽ nói qua tình huống của nơi này trước.” Tần Lê Ca chỉ vào máy tính: “Đó là hệ thống, mỗi tuần sẽ đưa ra một nhiệm vụ, sau khi nhập thông tin cá nhân vào, nó sẽ cung cấp một cái đồng hồ như thế này.”
Tần Lê Ca thản nhiên nâng tay lên rồi hạ xuống, ra hiệu cho bọn họ đến chiếc máy tính lấy đồng hồ thuộc về mình trước.
“Sau khi có cái đồng hồ này, có thể xem nội dung nhiệm vụ của thế giới hiện tại bất cứ lúc nào. Còn một điều nữa tương đối quan trọng, đồng hồ này có cung cấp cửa hàng của hệ thống, trong cửa hàng có đủ loại kỹ năng, đạo cụ, chỉ cần có điểm, muốn có cái gì thì sẽ có cái đó.”
Tần Lê Ca dừng một chút, nhìn mọi người phấn khích lướt xem nội dung sản phẩm trong cửa hàng hệ thống, không nhanh không chậm bổ sung thêm một câu: “Đúng rồi, hiện tại tôi sẽ là đội trưởng của đội.”
“Nguyên nhân là trước khi nhiệm vụ kết thúc, tất cả mọi người đều chết, chỉ còn lại tôi.”
Câu nói khủng bố được hắn bình tĩnh nói ra, mọi người vốn đang hứng thú bừng bừng đều lập tức dừng động tác lại, yên lặng nhìn hắn.
Tần Lê Ca không quan tâm đặt ly xuống, đảo mắt qua từng người bọn họ: “Đầu tiên là về kỹ năng, trước mắt mọi người đã có ít nhất 2000 điểm, có ý tưởng gì không?”
Ân Duyệt giơ tay lên: “Có! Em muốn kỹ năng trị liệu, nhưng cần 5000 điểm mới có thể đổi.”
Tần Lê Ca liếc cô bé một cái: “Nhóc có sao?”
Vì thế Ân Duyệt lại yên lặng thu tay về.
Trần Chấn Quân mở miệng: “Tôi nhìn trúng một kỹ năng hóa sắt thép, vừa đúng 2000 điểm, có thể đổi không?”
Tần Lê Ca click mở cửa hàng hệ thống, nhìn sơ qua phần giới thiệu của nó, mới lướt hai hàng lại thoát ra: “Đổi cái khác đi, công năng quá yếu.”
Trần Chấn Quân á khẩu không trả lời được, nhưng trải qua thế giới vừa rồi, ông ta cũng tin lời nói của Tần Lê Ca chứ không nghi ngờ, đành phải tiếp tục xem những kỹ năng khác.
Diệp Tĩnh Nhã rất thông minh, cô dứt khoát trực tiếp hỏi: “Tôi muốn công kích từ xa, cậu có đề cử kỹ năng nào không?”
“Lực tập trung.” Tần Lê Ca căn bản không mở ra cửa hàng xem, hắn uống một ngụm cà phê, thay đổi tư thế: “3000 điểm là có thể đổi.”
Vì thế sau một hồi thảo luận, căn bản không có kỹ năng nào đủ khả năng là có thể đổi, mọi người đều yên lặng nhìn hắn.
Tần Lê Ca nói: “Đổi súng trước đi.”
Ba người còn lại nghe lời đổi vài khẩu súng, Tần Lê Ca dù bận vẫn ung dung uống hết ly cà phê, đặt ly lên bàn: “Mấy người có biết bây giờ mấy người nghèo cỡ nào không?”
Nghèo cỡ nào thì bọn họ cũng không biết, chỉ tự nhiên cảm thấy tay có chút ngứa, cảm giác muốn đánh người, nhưng đánh không lại.
Cuối cùng Tần Lê Ca cũng thức tỉnh đám người đang phấn khích nhìn cửa hàng của hệ thống, hắn cũng không quan tâm lời nói của mình kéo bao nhiêu thù hận, vươn tay chỉ về hướng cuối cùng ở hành lang: “Ở đó có một phòng truyền tống, chỉ cần mở cửa ra đi vào, ai cũng không biết mấy người sẽ tiến vào thế giới nào.”
“Ở thế giới đó, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, có thể đạt được điểm tương ứng.” Tay hắn nhẹ nhàng đặt lên bàn, cong khóe môi nhìn họ: “Nhưng ở thế giới đó, ngoài việc độ khó của nhiệm vụ thấp hơn so với thế giới bình thường một chút thì những thứ khác đều giống nhau… Ví dụ, cũng sẽ chết.”
Nói xong câu đó, trên mặt ba tân binh đều là sửng sốt, sau đó lộ ra ánh mắt do dự.
Tần Lê Ca liếc mắt nhìn họ một cái, đứng dậy, Ân Duyệt vội vàng nắm chặt ống tay áo của hắn: “Anh Tần, em, em muốn đi!”
Tần Lê Ca nhìn cô bé dũng cảm này, hứng thú nhướng mày: “Nhóc muốn đi thì liên quan gì đến tôi?”
Ân Duyệt lập tức thất vọng cúi đầu, cô bé chậm rãi buông ống tay áo Tần Lê Ca ra.
“Giỡn thôi.” Tần Lê Ca xoa nhẹ đầu cô bé vài cái, đầu tóc đang gọn gàng lập tức bị hắn xoa rối: “Đi thôi, đi cùng nhóc.”
Ân Duyệt đỏ mặt cười rộ lên.
Diệp Tĩnh Nhã và Trần Chấn Quân vốn đang do dự, nghe được Tần Lê Ca sẽ đi cùng thì lập tức hạ quyết tâm, bọn họ cũng không lãng phí thời gian, dưới sự dẫn dắt của Tần Lê Ca đi đến trước cửa phòng truyền tống.
“Nắm chặt tay vào.” Tần Lê Ca cầm then cửa, cánh tay bị Ân Duyệt nắm chặt: “Bị tách ra tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
Trần Chấn Quân căng thẳng dùng sức nắm chặt, bị Diệp Tĩnh Nhã trừng một cái, vội vàng thả lỏng.