Nam Phụ Thượng Vị

Chương 4

Xe chậm rãi dừng lại, Khương Tư Tranh cùng Vân Kiều xuống xe.

Vân Kiều trước đây vốn là người không chú ý nhiều đến việc trang điểm hay ăn mặc, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, nên Khương Tư Nguyên đã đề cử chuyên viên trang điểm giỏi nhất để thiết kế và trang điểm phù hợp cho cô. Tóc dài xõa vai, chiếc váy ngắn thắt lưng màu xanh phối hợp với lối trang điểm trang nhã, thanh lịch và tinh tế.

Chuyên gia trang điểm đã mạnh dạn sử dụng phấn mắt màu xanh cho cô. Làn da trắng tông lạnh của Vân Kiều hoàn toàn có thể chống đỡ nổi nó, bởi vì đây là tông màu mà hầu hết người bình thường sẽ không thử, nhưng khi sử dụng nó trên mặt cô thì lại như dệt hoa trên gấm.

Cô gái có làn da mịn màng, khuôn mặt tràn đầy collagen. Chuyên viên trang điểm hết lời khen ngợi, được trang điểm cho một người đẹp như vậy quả thực là một niềm vui.

Nếu không phải trên mặt cô có đánh phấn thì Khương Tư Nguyên thật muốn dùng tay nhào nặn mặt cô: "Người đẹp Kiều Kiều, tớ thật sự quá yêu khuôn mặt này của cậu."

Vân Kiều nhàn nhạt cười.

Sau khi đã chuẩn bị xong, hai người cùng nhau đến nhà họ Văn. Lúc xuống xe, trong tay Vân Kiều cầm theo một chiếc bánh ngọt được đóng gói trong hộp vuông.

Từ lúc hai cô gái trẻ tuổi bước vào phòng tiệc thì đã có người lén bàn luận, nhiều ánh mắt lơ đãng đổ dồn về phía cô, ẩn ý sâu xa.

Văn Ngạn Trạch đang ở trong đám người, tầm mắt dừng lại.

Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kia lẽ ra là vị hôn thê của hắn, nhưng điều buồn cười là vì để bảo vệ thể diện của nhà họ Văn, hắn thậm chí còn phải từ bỏ danh tính thật của mình cho người khác.

Ánh mắt đột nhiên lóe lên một tia cảm xúc ghen ghét cùng không cam lòng, Văn Ngạn Trạch gọi trợ lý tới, lặng lẽ dặn dò.

Một lúc sau, có người đi tới trước mặt Vân Kiều: "Cô Vân, tổng giám đốc Văn bảo tôi dẫn cô đến chỗ ngài ấy."

Vân Kiều nhớ người này là nhân viên của Văn thị, nhưng không biết hiện tại Văn thị là nơi cạnh tranh của hai anh em.

Không chỉ về khía cạnh kinh doanh, mà còn về khía cạnh con người.

Đình nghỉ mát yên tĩnh, ánh đèn chiếu sáng con đường. Vân Kiều khá quen với đường đi của nhà họ Văn, trợ lý chỉ cần chỉ phương hướng thì cô đã biết ngay đó là chỗ nào, thoải mái xách bánh ngọt đến đó.

Gió chiều thổi qua, Vân Kiều nắm làn váy, điều chỉnh lại một chút rồi chậm rãi tiến về phía trước, mơ hồ nghe thấy tiếng nam nữ đang nói chuyện với nhau.

Đứng dưới góc cây, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc phía trước, bước chân đột nhiên trở nên nặng nề một cách máy móc, cho đến khi giọng nói của người phụ nữ theo gió bay vào trong tai.

"Điều anh cần là trợ lực để leo lên, chứ không phải là lực cản để dừng lại."

"Cảnh Tu, em có thể giúp anh."

Người phụ nữ rúc vào lòng người đàn ông, lặng lẽ quyến rũ khiến người đàn ông phải cúi đầu.

Tùy ý ôm hôn, đột ngột xé nát sự bình tĩnh, phá vỡ sự bình yên của cô.

Cảnh tượng thân mật hiện lên trước mắt, lòng bàn chân Vân Kiều phát lạnh, một cơn lạnh lẽo dâng lên, bao trùm toàn thân. Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm hai thân hình đang quấn quýt chặt chẽ với nhau trong đình nghỉ mát, l*иg ngực như nổ vang.

Cảm giác chua xót dâng trào dữ dội trong lòng, giống như sóng to gió lớn không thể nguôi ngoai, đánh tới hết đợt này đến đợt khác, pháo đài tường thành vốn kiên cố đột nhiên sụp đổ.

Hóa ra cái gọi là sự chân thành của anh, không phải là sự chia sẻ duy nhất.

Chiếc hộp hình vuông được đóng gói đẹp mắt nằm trên mặt đất, chiếc bánh bị đổ.

Động tĩnh vô tình tạo ra, kéo người trong đình nghỉ mát trở về hiện thực. Văn Cảnh Tu đột nhiên đẩy mạnh người phụ nữ trong ngực ra, ánh mắt nặng nề nhìn thẳng Vân Kiều.

Cô không bỏ chạy trối chết, mà là đứng thẳng người dưới ánh đèn đường, cây cối cùng bóng người giao nhau, khuôn mặt u ám, đôi mắt trống rỗng vô hồn.

Trước đây, đối với những món ăn cô vội vàng nấu, Văn Cảnh Tu sẽ cảm thấy dư vị vô tận, hiện tại món ăn trên đĩa ngọc cũng không thể lọt nổi vào mắt anh.

Trước kia, dù cô đang học tập bận rộn thì mỗi ngày anh cũng sẽ kiên trì gọi một cuộc điện thoại và vô số tin nhắn. Nhưng bây giờ trong kỳ nghỉ mười ngày nửa tháng thì chỉ mới gặp nhau có một lần, mọi chuyện đều đã có điềm báo, chỉ là cô cố chấp không muốn tin tưởng.

Chỉ cần chuyên tâm tìm tòi nghiên cứu một chút là có thể tìm ra vô số sơ hở, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại cố chấp tin tưởng vào suy nghĩ của mình, chỉ khi trái tim tan nát, nếm được nỗi đau thì mới chịu sẵn sàng đối mặt với nó.

"Kiều Kiều."

Văn Cảnh Tu siết chặt nắm đấm, cả người căng thẳng, không biết nên trút giận vào đâu.

Anh muốn tiến lên giải thích nhưng cha anh lại gọi đến không đúng lúc, kéo theo tình cảm và lý trí của anh.

Lương Cảnh Ngọc bên cạnh lại tới gần, không dấu vết kề sát nhắc nhở: "Cảnh Tu, yến hội đã sắp bắt đầu, chú Văn còn đang chờ anh."

Mặc dù cha anh cố ý nâng đỡ con trai ruột, nhưng còn chưa từ bỏ anh. Nếu trong giai đoạn mấu chốt này vi phạm ý nguyện của ông ấy, dựa theo tính tình của cha mình, chỉ sợ thừa dịp đôi cánh của anh còn chưa phát triển toàn diện thì sẽ bẻ gãy không một chút thương tiếc.

Hai năm nay, anh đã chứng kiến được mặt tối của xã hội này, nếu như mất đi thân phận Văn Cảnh Tu, không khó để tưởng tượng anh sẽ bị chèn ép ác liệt đến mức nào, đến lúc đó càng không có cách nào để bảo vệ cho cô gái anh yêu.

Hiện tại, anh còn không đủ mạnh mẽ để mạo hiểm, dù có tức giận thì cũng phải kìm nén.

-

Hai người kia đi ngang qua cô, Vân Kiều không nhận được bất kỳ lời giải thích nào, chỉ nhận được một tin nhắn của Văn Cảnh Tu gửi tới: Dù có xảy ra chuyện gì, nhớ hãy tin tưởng anh.

Tin tưởng...

Chưa bao giờ cô cảm thấy một câu nói đơn giản như vậy lại có thể đè nặng lên trái tim mình.

Phòng tiệc sang trọng hoành tráng, tiếng người huyên náo, khách mời đông đúc, nhà họ Văn chủ động đề cập đến vấn đề hôn ước vào ngày hôm nay, cũng nói rõ trước mặt mọi người "Không muốn dùng trò đùa nhiều năm trước để trói buộc thế hệ trẻ."

Càng không biết nhà họ Văn làm thế nào để thuyết phục Vân Nghiệp Thành tham lam phối hợp trước mặt mọi người, tuyên bố hai nhà hòa bình giải trừ hôn ước, bảo toàn thể diện của hai nhà.

Người biết lý do thì giấu kín bí mật, còn người không biết thì chỉ coi đó là một trò đùa. Vốn dĩ không có lễ đính hôn chính thức nên cũng không có người nào quan tâm, bọn họ chỉ nghĩ làm sao để lấy lòng nhà họ Văn đang phát triển mạnh mẽ.

Nam chính trên sân khấu sáng chói, không ai chú ý đến đối tượng hôn ước còn lại của nhà họ Vân đang ở đâu.

Khương Tư Nguyên tìm kiếm bóng dáng Vân Kiều trong bữa tiệc, nhưng cô không thể liên lạc được, nhắn tin cũng không trả lời, Khương Tư Nguyên sắp lo lắng muốn chết.

Mặc dù bây giờ cô cực kỳ chán ghét tên cặn bã đạo đức giả kia, nhưng đứng ở trên địa bàn người ta, cô chỉ có thể nhờ hắn giúp đỡ: "Văn Cảnh Tu, anh có biết Kiều Kiều ở đâu không?"

"Cô ấy còn chưa về sao?" Trong mắt Văn Cảnh Tu hiện lên lo lắng.

"Anh đang đùa cái gì vậy? Vừa rồi cô ấy mang theo chiếc bánh hân hoan đi tìm anh, kết quả chỉ có một mình anh trở lại, có phải vừa rồi anh nói chia tay với cô ấy không?"

Cô và Vân Kiều cùng nhau tiến vào phòng tiệc, không lâu sau thì Vân Kiều đã mang theo bánh đi tìm Văn Cảnh Tu, nhưng kết quả chỉ có Văn Cảnh Tu cùng Lương Cảnh Ngọc một trước một sau trở lại phòng tiệc. Khi đó rất nhiều cặp mắt đang nhìn nên cô cũng không tiện trực tiếp xông lên, nhưng đợi rất lâu cũng không thấy Vân Kiều, chỉ nghe thấy tin tức "giải trừ hôn ước".

Khương Tư Nguyên đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn, Văn Cảnh Tu lập tức phân phó người dẫn cô đi tìm, hậu viện không có bóng dáng Vân Kiều, chỉ còn lại chiếc bánh bị đổ.

Không ai biết rằng Vân Kiều lúc này đang ở trong bệnh viện.

Sau khi thấy cảnh tượng của Văn Cảnh Tu và Lương Cảnh Ngọc trong đình nghỉ mát, cô quả thực bị đả kích, thân thể cứng ngắc đứng trong gió đêm, đầu óc trống rỗng, không biết nên nói hay làm gì.

Tuy nhiên, trước khi cô kịp suy nghĩ thì bệnh viện đột nhiên gọi điện khẩn cấp, thông báo ông cô đột ngột lâm bệnh, được đưa vào phòng cấp cứu.

Tin tức bất ngờ khiến Vân Kiều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ rời khỏi nhà họ Văn, chạy vào bệnh viện trong bộ váy dạ hội tinh tế và thanh lịch.

Nhiều người trong bệnh viện bị thu hút bởi trang phục "kỳ lạ" của cô, Vân Kiều đứng thở hổn hển bên ngoài phòng cấp cứu, bởi vì vận động kịch liệt mà sắc mặt trở nên đỏ bừng, đôi mắt đỏ ngầu.

Thời gian trôi qua, đèn báo ở phòng cấp cứu chuyển sang màu xanh lá, bác sĩ cuối cùng cũng mang đến tin tức cho Vân Kiều đang lo lắng chờ đợi: "Ông lão tạm thời không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khoảng thời gian tiếp theo phải đặc biệt chú ý, phải để ông lão nghỉ ngơi thật tốt, duy trì tâm trạng vui vẻ bình thản." Nói trắng ra chính là phải cẩn thận duy trì hiện trạng, không được xảy ra sai sót nào, nếu không sự cân bằng duy trì sự sống sẽ bị phá vỡ.

Ông nội được đưa vào phòng nghỉ ngơi. Vân Kiều chăm sóc rất chu đáo, ngồi bên giường chăm sóc mới phát hiện điện thoại hết pin nên đã tự động tắt máy.

Chờ khi cô cắm sạc bật nguồn, cuộc gọi của Khương Tư Tranh đã đến trước: "Kiều Kiều, cuối cùng cậu cũng chịu nghe máy rồi, cậu đang ở đâu vậy? Hiện tại thế nào rồi? Cậu đừng bối rối quá."

"Văn Cảnh Tu giải trừ hôn ước là hắn không biết tốt xấu, cậu đừng tự làm khổ mình, cậu đang ở đâu? Tớ sẽ đến tìm cậu." Khương Tư Tranh biết cô thích Văn Cảnh Tu nhiều năm như vậy, lúc không liên lạc được sợ Vân Kiều sẽ làm ra chuyện ngu ngốc nên những lời lo lắng trong lòng phun ra.

Cô ấy không biết rằng sự thật bất ngờ, không kịp đề phòng này lại một lần nữa đè lên đầu Vân Kiều.

"Giải trừ, hôn ước?" Giọng nói Vân Kiều run rẩy, biểu tình trên mặt dần dần rạn nứt.

Vân Nghiệp Thành, người cũng nhận được tin tức này, cùng vợ là Vương Mạn Chi đến muộn, nhìn thấy Vân Kiều "bình tĩnh" ngồi trong phòng bệnh, giống như thờ ơ với tất cả những gì đã xảy ra tối nay.

"Cảnh Tu còn đang tìm cháu, cháu mau gọi điện thoại cho người ta đi." Vương Mạn Chi tiến lên đẩy cánh tay cô.

Sau khi bị bà đυ.ng vào cánh tay, Vân Kiều nghiêng người đứng dậy, hạ thấp giọng, khàn khàn: "Ông nội đang nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài rồi nói."

Cho dù trời có sập thì cũng không thể để ông nội bị kích động được.

Vương Mạn Chi theo sát phía sau cháu gái, hai người đi ra hành lang, Vân Kiều hỏi: "Việc giải trừ hôn ước là chuyện gì?"

Vừa rồi Khương Tư Tranh lỡ miệng tiết lộ sự thật nên cô đã biết đại khái hiện trường yến hội trải qua —— nhà họ Vân cùng nhà họ Văn đồng thời thừa nhận giải trừ hôn ước.

"Chuyện gì? Mày đã bị hủy hôn, không hiểu sao?" Vương Mạn Chi không vui châm chọc.

"Vì sao một chút tin tức tôi cũng không có, lúc trước các người còn ước gì tôi ở bên Văn Cảnh Tu, hiện tại lại đột nhiên thừa nhận giải trừ hôn ước, nhà họ Văn hứa hẹn với các người lợi ích gì?"

Vương Mạn Chi không nghĩ tới sẽ bị cháu gái truy đuổi chất vấn, mọi thứ đều được ngụy trang dưới đôi mắt trong trẻo của Vân Kiều.

Nhà họ Văn rót một khoản tiền để Vân thị bọn họ có cơ hội thở dốc, nhưng điều kiện là phải phối hợp với nhà họ Văn tuyên bố hòa bình giải trừ hôn ước. Vốn dĩ nhà họ Văn không chịu hỗ trợ việc giải trừ hôn ước, nhưng việc này có thể kiếm được một khoản tiền cho nên Vân Nghiệp Thành cùng Vương Mạn Chi hợp tác, đáp ứng yêu cầu của nhà họ Văn đưa ra.

Vừa rồi ở yến tiệc còn thấy Văn Cảnh Tu sốt ruột tìm người, bà nghĩ tình cảm nhiều năm của hai đứa nhỏ sẽ không biến mất một cách vô ích, cho nên giao ước cùng nhà họ Văn chung quy cũng không có gì xấu. Bọn họ hy vọng Vân Kiều và Văn Cảnh Tu có thể khôi phục quan hệ, cho nên vừa rồi mới nhắc Vân Kiều nhanh chóng gọi điện lại.

Cô cháu gái này thật sự là một kẻ lập dị, nghe nói bị hủy hôn ước cũng không khóc không gây ầm ĩ, vẻ mặt lạnh lùng tra hỏi khiến bà cảm thấy bất an.

"Cũng không phải chúng ta yêu cầu hủy hôn ước, mà là người ta không muốn mày. Chúng ta cũng không thể cầu xin họ cưới mày, phải không?" Vương Mạn Chi có chết cũng không thừa nhận mình đã nhận được lợi ích từ chuyện này, cho nên đẩy hết tất cả nguyên nhân lên người Vân Kiều.

Cô gái vốn nên yếu đuối khóc nức nở lại bình tĩnh đến không ngờ, nhìn chằm chằm người phụ nữ vô lại, lạnh lùng cảnh cáo: "Tôi không quan tâm các người đạt được hiệp nghị gì với nhà họ Văn, nhưng chuyện này tuyệt đối không được nói cho ông nội biết."

"Loại chuyện này, ta cũng không thèm nói ra." Vương Mạn Chi không muốn thừa nhận bà bị ánh mắt của Vân Kiều dọa sợ, xách túi xoay người rời đi.

Đứng ở góc lầu không người, Vân Kiều đột nhiên mất đi sức lực chống đỡ, thân thể trượt xuống dọc theo bức tường, ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.

Từ nhỏ đã thiếu thốn sự quan tâm và tình yêu thương của người thân, nên cô đã sớm biết tính tình của gia đình bác cả nhà mình. Chống đỡ cô đó là kiên trì tin tưởng vào thái độ của Văn Cảnh Tu, nhưng hôm nay, Văn Cảnh Tu cũng vì lợi ích mà vứt bỏ cô.

Nhà họ Văn đổi ý, nhà họ Vân phối hợp, mọi người đều giành chiến thắng, ngoại trừ không có ai quan tâm đến cảm xúc của cô.

Cô giống như một quân cờ, được đặt bất cứ nơi nào khi họ cần. Lúc quan hệ hai nhà tốt đẹp, cô là sợi dây kết nối, hiện tại không cần nữa thì nóng lòng muốn vứt bỏ quân cờ cản trở thắng lợi của mình.

Sống trong vòng tròn này, cô hiểu rõ hơn ai hết.

Mặc dù cô đã giành hết hạnh phúc tuổi trẻ cho Văn Cảnh Tu, nhưng cô cũng biết rằng trong mắt người khác, có rất nhiều thứ còn quan trọng hơn cô.

Từ nhỏ đã như vậy, cô đã sớm quen rồi.

Cô gái dụi dụi hốc mắt đỏ hoe, trong mắt hiện lên tia lấp lánh, nhưng lại không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Sợ ông nội tỉnh dậy lo lắng, Vân Kiều cũng không thể mặc bộ váy xinh đẹp này, cho nên cô ở lại bệnh viện qua đêm với bộ dạng nhếch nhác này, canh chừng đến gần rạng sáng rồi về nhà.

Nơi quen thuộc cho cô chút cơ hội để hít thở, nhưng vừa định lấy chìa khóa mở cửa thì không kịp đề phòng bị người ta ôm chặt vào lòng, giống như tìm lại được bảo bối đã thất lạc.