Hành lang bệnh viện tràn ngập mùi nước khử trùng nhàn nhạt, Vân Kiều ôm một bó hoa tươi thay cho chậu cây được đặt trên bàn bệnh viện, cảnh tượng rực rỡ hẳn lên làm cho người ta sáng mắt.
Cô mở cửa sổ để không khí lọt vào, một lát sau lại đóng lại.
Lúc đi học cứ cách vài ngày cô mới có thể dành thời gian tới thăm ông nội, sau kỳ nghỉ thì hầu như ngày nào cô cũng đến. Các bác sĩ và y tá từng tiếp xúc với ông Vân đều biết cô, mỗi khi nhắc tới cháu gái của ông Vân, đều khen cô hiếu thảo.
Ông nội mấy ngày gần đây ngủ càng ngày càng nhiều, Vân Kiều yên lặng ngồi trong phòng cùng ông, hầu như không gây ra tiếng động.
Cho đến khi một y tá đến nhắc nhở: "Cô Vân, chi phí trị liệu tháng này của ông Vân cần phải thanh toán."
"Cái gì?" Vân Kiều ngẩng đầu, đôi mắt nghi ngờ.
Ông nội nằm trong phòng bệnh tốt nhất, nhận được điều trị và chăm sóc tốt nhất, chi phí điều trị hàng tháng là một con số lớn. Với tài sản của nhà họ Vân, việc chữa bệnh và chăm sóc sức khỏe cho ông cũng không có vấn đề gì, chi phí mỗi tháng được trừ từ một tấm thẻ cụ thể, tại sao lại chưa thanh toán?
Vân Kiều theo y tá đến quầy lễ tân thanh toán hóa đơn của bệnh viện để kiểm tra hồ sơ, phát hiện hóa đơn tháng này bị chậm mấy ngày, vẫn chưa được thanh toán.
"Thật ngại quá, chờ em một lát, em muốn xác nhận với người nhà một chút." Vân Kiều tìm một góc yên tĩnh không người rồi lấy điện thoại ra, gọi điện cho người được ghi chú trong điện thoại là "bác cả".
"Bác ơi, gần đây bác rất bận sao?"
"Hôm nay cháu đến bệnh viện thăm ông nội, nghe người trong bệnh viện nói rằng tiền thuốc men tháng này của ông nội quên nộp." Cô không trực tiếp hỏi tại sao lại không thanh toán, mà uyển chuyển dùng chữ "quên" để nhắc nhở.
Đối phương rõ ràng chột dạ, trong giây lát ông cũng hiểu tại sao cô lại gọi điện đến, rất lâu sau mới nói ra sự thật: "Kiều Kiều, nguồn vốn của công ty xảy ra chút vấn đề... Thẻ của bệnh viện đã tạm thời bị đình chỉ."
"Cho nên bác lấy tiền chữa bệnh của ông nội để lấp đầy khoảng trống của công ty?" Vân Kiều cố gắng giữ giọng bình tĩnh, ngón tay siết đến trắng bệch, nếu như không phải cách một màn hình, nắm đấm kia chỉ sợ sẽ nhịn không được lao ra ngoài.
"Vậy bây giờ phải làm sao? Tiện viện phí của ông nội bị chậm mấy ngày rồi, chúng ta cũng không thể trì hoãn thêm nữa." Mỗi ngày nằm viện, thuốc điều trị, còn có y tá được mời đến chăm sóc cho ông nội đều cần tiền.
"Ây, bác cũng đang vì chuyện của công ty và bệnh viện mà buồn phiền." Vân Nghiệp Thành thở dài trong điện thoại, nhưng rất nhanh sau đó lộ rõ bản chất thật của mình, "Kiều Kiều, cháu giúp bác một việc. Cháu đi tìm Cảnh Tu yêu cầu hắn đồng ý hợp tác với nhà họ Vân đi."
A...
Cô tin chắc với tính tình này của Vân Nghiệp Thành, nhất định đã sớm đi tìm nhà họ Văn.
Mà kết quả, không còn nghi ngờ gì nữa, bị từ chối cho nên hiện tại mới xuống tay từ chỗ cô.
"Kiều Kiều, cháu cũng biết chi phí điều trị mỗi ngày của ông nội đắt đỏ cỡ nào, cháu đi tìm Cảnh Tu nói chuyện, chỉ cần chuyện này thành công thì mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết." Sự im lặng của Vân Kiều càng khiến cho Vân Nghiệp Thành bộc lộ bản chất thật của mình, "Chúng ta là người một nhà, làm như vậy cũng là vì tốt cho cháu, dù sao cháu cùng Cảnh Tu đã có hôn ước, nên có nhiều mối liên hệ hơn."
Những lời nói tham lam của người đàn ông nối tiếp nhau vang lên bên tai, Vân Kiều đau đầu như muốn nứt ra: "Công ty tại sao lại thua lỗ đến mức này, trong lòng bác chắc hẳn rất rõ ràng, bác cảm thấy ai sẽ chọn hợp tác với một công ty không thể tạo ra lợi nhuận?"
Vào thời điểm ông nội phải nhập viện, Vân Nghiệp Thành là người con trai duy nhất của ông nội còn sống trên đời, cho nên việc kế thừa công ty là điều đương nhiên. Ý đồ của Vân Nghiệp Thành cao hơn trời, tự cho là mình có thể dẫn dắt công ty lên một tầm cao mới, nhưng kết quả hơi không chú ý đến đã khiến công ty rơi vào tình trạng lộn xộn.
Chuỗi vốn của công ty có vấn đề, ông bắt đầu tìm kiếm mọi người ở khắp nơi để cầu cơ hội kiếm tiền.
Ý tưởng này đánh trúng nhà họ Văn, nhưng ai ngờ đối phương không hề nhớ tình cũ, thấy chết mà không cứu.
Bọn họ muốn lợi dụng cuộc liên hôn này của Vân Kiều, đồng thời bày ra một chút thủ đoạn nhỏ để ép Vân Kiều hoàn toàn hợp tác. Vân Kiều biết được tính nết ác liệt của đối phương nên trực tiếp cúp máy.
Biết rõ bọn họ không đáng tin nên Vân Kiều đã sớm có biện pháp dự phòng, tiền y tế của ông nội sẽ không thiếu, nhưng tấm thẻ kia xem như không thể sử dụng được nữa.
Khi cuộc gọi bị cắt ngang, sắc mặt già nua của Vân Nghiệp Thành trực tiếp suy sụp: "Con nhóc chết tiệt này."
Từ nhỏ khuỷu tay đã xoay ra bên ngoài, rõ ràng chỉ cần vài lời là có thể giải quyết chuyện này nhưng lại không chịu hỗ trợ.
Lỗ tai Vương Mạn Chi gần như dính chặt vào một bên điện thoại, đứng thẳng dậy nhìn chồng: "Nó không chịu sao?"
Bị cháu gái từ chối, Vân Nghiệp Thành mất mặt, tức giận nói: "Không có nhà họ Vân chúng ta, xem nhà họ Văn có còn muốn nó hay không!"
"Gần đây em thấy trên mạng có tin đồn về Cảnh Tu và con gái nhà họ Lương kia. Chúng ta không bằng âm thầm bắt tay truyền tin tức hôn ước của Vân Kiều và Văn Cảnh Tu ra ngoài?" Vương Mạn Chi ở một bên bày mưu tính kế, "Đến lúc đó, những người khác sẽ biết chúng ta cùng nhà họ Văn có mối quan hệ thông gia, anh ra ngoài nói chuyện cũng sẽ thuận tiện hơn."
"Ừm." Vân Nghiệp Thành vừa nghe vừa gật đầu đồng ý: "Đây là một cách hay."
Thời gian thỏa thuận liên hôn của nhà họ Vân và nhà họ Văn diễn ra quá sớm, hai đứa nhỏ sau khi lớn lên cũng không tổ chức lễ đính hôn chính thức, e rằng rất nhiều người đã quên hoặc là hoàn toàn không biết chuyện này. Lúc này chỉ cần bọn họ thúc đẩy một phen khiến quan hệ nhà họ Văn cùng nhà họ Vân trói chung một chỗ.
Đến lúc đó tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng hơn.
Với sự hỗ trợ bí mật của một người có tâm, tin tức liên hôn của hai nhà lan truyền rất nhanh.
Cha Văn tức giận, vội vàng gọi Văn Cảnh Tu tới, "Hừ, ta đã bảo con sớm cắt đứt quan hệ với cô gái nhà họ Vân đó rồi, hiện tại thì hay rồi, tất cả mọi người đều biết."
"Ba, chuyện này nhất định có người ở sau lưng giở trò." Văn Cảnh Tu cau mày, đầu óc xoay chuyển vô số lần.
Cha Văn đã sớm bất mãn với nhà họ Vân. Lúc anh cùng Văn Ngạn Trạch bí mật tranh đấu để không truyền loại tin tức này ra, không thể nghi ngờ gì nữa, chuyện này là nhắm vào anh, muốn nhân cơ hội này để trấn áp anh.
Ai sẽ làm ra loại chuyện như vậy, trong đầu Văn Cảnh Tu rất nhanh hiện lên một đáp án, nhưng đối mặt với cha mình, mặc dù anh có nghi ngờ nhưng cũng không thể nói thẳng.
Dù sao, lòng người vốn đã có thành kiến.
"Nếu sự việc đã truyền ra thì không thể lén xử lý được nữa." Trong thư phòng rộng lớn yên tĩnh, cha Văn khoanh tay đứng bên cửa sổ, giọng nói nghiêm nghị, "Mấy ngày nữa sẽ là tiệc sinh nhật của con, đến lúc đó chúng ta sẽ tuyên bố giải trừ hôn ước trước mặt mọi người."
"Ba, chúng ta cùng nhà họ Vân quan hệ đã nhiều năm, nếu như lúc này giải trừ hôn ước thì có bị người ta bàn tán hay không?" Tầm mắt Văn Cảnh Tu rũ xuống, ánh mắt tối sầm.
Cha Văn giơ tay ngắt lời: "Nhà họ Vân đã không còn cơ hội xoay chuyển tình thế, nếu cứ tiếp tục kéo dài nữa thì chỉ càng tệ hơn hiện tại mà thôi."
Ông đã suy xét rất rõ ràng, sự nghiệp của nhà họ Văn đang phát triển mạnh mẽ, tuyệt đối không thể bị nhà họ Vân đang sa sút kéo xuống.
"Năm đó chẳng qua chỉ là ước hẹn bằng miệng mà thôi, lời nói của các trưởng bối sau khi uống rượu không thể tính." Đây là chuyện mà thế hệ trước đã thỏa thuận, ông Văn đã qua đời, ông nội Vân thì nằm viện đã lâu, đầu óc thường xuyên không minh mẫn, hôn ước này sớm đã không còn giá trị tồn tại.
Vẻ mặt Văn Cảnh Tu trầm xuống.
Anh hiểu ý của cha mình, muốn anh trực tiếp cắt đứt tình cảm với Vân Kiều.
Trước khi rời đi, cha anh còn cố ý dặn dò: "Nghe nói gần đây con cùng con gái nhà họ Lương rất thân thiết? Mấy năm gần đây nhà họ Lương làm ăn phát đạt, con phải nắm bắt cơ hội đi."
*
Kết quả thi đại học được công bố, Vân Kiều đạt được số điểm như mong đợi, thuộc top đầu của thành phố.
"Anh Cảnh Tu, kết quả kì thi đại học đã có!" Cô nóng lòng gửi ảnh chụp màn hình tổng điểm cho Văn Cảnh Tu, đồng thời tuyên bố rằng cô có thể tự do lựa chọn trường mình muốn học, có thể tiếp tục ở lại Ninh Thành, ở bên cạnh anh.
Chiều hôm đó, Văn Cảnh Tu đích thân đón cô ra ngoài ăn cơm chúc mừng, sau đó tặng cô một món quà: "Chúc mừng Kiều Kiều đạt được kết quả tốt."
Vân Kiều mất cha mẹ từ khi còn nhỏ nên cô luôn hâm mộ những đứa bé khác có thể nhận được khen thưởng. Sau khi Văn Cảnh Tu vô tình biết được kỳ vọng của cô, mỗi khi cô đạt được kết quả tốt trong kỳ thi cuối kỳ thì sẽ đều tặng quà, điều này tiếp tục cho đến ngày hôm nay.
Vân Kiều ôm hộp quà nhỏ, nóng lòng mở ra, một chiếc vòng tay bằng hạt thủy tinh màu xanh lam rực rỡ chói mắt.
"Đẹp quá!" Cô trực tiếp tháo đồ trang sức đang đeo trên tay xuống, thay đổi bằng chiếc vòng mới, khuôn mặt tràn đầy vui mừng, ánh sáng trong đôi mắt lấp lánh rực rỡ, "Cảm ơn anh Cảnh Tu."
Văn Cảnh Tu bình tĩnh nhìn biểu cảm sinh động của cô gái, một lát sau mới nói: "Em thích là được rồi."
Vân Kiều vuốt vuốt hạt thủy tinh, yêu thích không buông tay, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên cao, không cần suy nghĩ mà đáp lại: "Tất cả quà của anh Cảnh Tu tặng em đều thích."
Cô gái ngồi đối diện vẫn phảng phất vẻ ngây thơ như khi còn nhỏ, tràn đầy tin tưởng và ỷ lại vào anh, Văn Cảnh Tu đè nén nỗi u sầu âm ỉ trong lòng.
Một ly rượu được rót vào miệng, tràn đầy xuống cổ họng: "Kiều Kiều, em có tin anh không?"
"Ý anh là sao?"
Vẻ mặt tinh tế của cô gái bộc lộ sự nghi ngờ.
Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo kia, Văn Cảnh Tu chậm rãi mở miệng: "Muốn có chỗ đứng trong xã hội, đôi khi phải làm ra một số chuyện mà bản thân không tự nguyện, những việc đó có thể không được mọi người chấp thuận."
Chỗ đứng trong xã hội...
Loại đề tài vừa nghe đã biết có liên quan đến công việc, Vân Kiều biết anh cảm thấy mệt mỏi với chuyện này nên dùng hai tay nắm lấy tay của người đàn ông, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc cam đoan: "Anh Cảnh Tu, dù anh có làm gì đi nữa thì em cũng sẽ đứng về phía anh."
Cô gái ngây thơ vẫn chưa biết chuyện anh rối rắm khó xử có liên quan đến mình, càng không biết chuyện anh không thể không làm là... Từ bỏ cô.
Văn Cảnh Tu không ngừng tự nhủ trong lòng: Đây chỉ là tạm thời, chờ anh ngồi vững ở Văn thị, không còn bị cha cảnh cáo cùng uy hϊếp địa vị nữa, đến lúc đó anh mới có thể thực sự hứa hẹn một tương lai tốt đẹp cho cô gái mình thích.
"Em chỉ cần tin tưởng anh, đợi đến thời điểm thích hợp, anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích." Văn Cảnh Tu hít sâu một hơi, ngón tay cầm ly rượu trở nên căng thẳng.
Nói một nửa giấu một nửa, không chịu thẳng thắn biểu đạt rõ ràng, Vân Kiều nghe hiểu mơ hồ, tưởng anh bị công việc quấy rầy, lập tức đứng lên, vòng ra sau lưng anh.
Chỉ chốc lát sau, Văn Cảnh Tu cảm giác được một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng đặt trên đầu mình.
"Anh Cảnh Tu, có phải công việc quá mệt mỏi hay không? Để em giúp anh thư giãn nhé." Vân Kiều từng học xoa bóp cho ông nội, hiện tại sử dụng nó trên người Văn Cảnh Tu, lực tay vừa phải, kỹ thuật giống như một chuyên gia.
Văn Cảnh Tu nhắm mắt lại, âm thầm thừa nhận.
Ngày hôm sau, Khương Tư Nguyên, người có thành tích xuất sắc đến tìm Vân Kiều chia sẻ niềm vui, lại bị kéo vào phòng bánh.
"Kiều Kiều, sao cậu vẫn còn học làm bánh vậy?"
"Cái này là tặng cho cậu." Vân Kiều cầm chiếc bánh nhỏ do chính tay cô làm đến trước mặt Khương Tư Nguyên, mỉm cười: "Chúc mừng cậu đạt được thành tích tốt."
"Wow!" Khương Tư Nguyên thụ sủng nhược kinh, cẩn thận nhận lấy chiếc bánh đặt lên bàn, nóng lòng ôm Vân Kiều cùng nhau chúc mừng.
"Kiều Kiều, chắc là có rất nhiều trường liên lạc với cậu phải không? Mục tiêu của cậu vẫn là đại học Ninh Thành sao?"
"Đương nhiên rồi." Vân Kiều giơ dao nĩa lên, đáy mắt ẩn chứa ôn nhu, "Ông nội ở đây, anh Cảnh Tu cũng ở đây, tớ có thể đi đâu được chứ."
Người thân, người yêu, bạn bè cô quan tâm nhất đều ở đây, đối với một người từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu thương mà nói, thật sự không muốn ở quá xa nhà, điều này sẽ khiến cô sợ hãi.
"Vậy cũng tốt, cậu xem điểm này của tớ, nói không chừng năm nay có thể có thể vượt qua điểm chuẩn của đại học Ninh Thành, đến lúc đó chúng ta lại có thể học cùng một trường đại học rồi." Khương Tư Tranh phát huy điểm số siêu tốt, có thể đậu đại học Ninh Thành, đây cũng là một trong những sự lựa chọn tốt nhất.
Trong lòng hai cô gái ấp ủ mong chờ, chuẩn bị điền nguyện vọng. Cùng lúc đó, ngày đặc biệt Vân Kiều chờ đợi từ lâu cũng đến như dự kiến. .
Vào ngày sinh nhật của Văn Cảnh Tu, Vân Kiều dậy rất sớm, ở tiệm bánh thuần thục làm ra một món quà ưng ý, chỉ đợi đến bữa tiệc sinh nhật buổi tối.
Sự nghiệp làm ăn của Văn thị phát triển mạnh mẽ cho nên yến tiệc sinh nhật của Văn Cảnh Tu cũng rất đông đúc, đây là nơi thích hợp để những người thuộc tầng lớp thượng lưu giao lưu với nhau.
Bầu trời bị bóng tối bao phủ, tại đình nghỉ mát yên tĩnh cách xa đại sảnh tráng lệ, đèn đường hai bên chiếu sáng xuống hai bóng người đang quấn quýt với nhau.
Đối mặt với người phụ nữ dịu dàng quyến rũ trước mắt, Văn Cảnh Tu lạnh nhạt nhắc nhở: "Tôi đã có vị hôn thê."
Lương Cảnh Ngọc không ngừng mỉm cười.
Ai có thể ngờ rằng một minh tinh nổi tiếng được vạn người theo đuổi cũng sẽ bị mắc kẹt trong tình yêu, không tiếc thủ đoạn để giành lấy cơ hội cho chính mình.
Ngay từ khi còn học trung học thì tình yêu này đã gieo mầm, không chiếm được cho nên nhớ mãi không quên. Đáng tiếc người thiếu niên này khi đó tâm chí kiên định, đưa ra bất cứ lựa chọn nào cũng chỉ dựa vào suy nghĩ của mình, nhưng bây giờ thì lại khác.
Anh đã trà trộn vào cái vòng tròn lớn này, nếu không muốn đi ra ngoài, muốn leo lên cao thì phải đưa ra sự lựa chọn, không thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn.
Một khi một người muốn thứ gì đó thì sẽ dễ dàng đột phá lòng phòng thủ nhất, Lương Cảnh Ngọc hiểu rõ ưu thế của mình là có thể mang lại giá trị mà Văn Cảnh Tu mong muốn.
"Em biết năm đó quan hệ hai nhà Vân-Văn rất tốt, nhưng nhà họ Vân mấy năm gần nay đã dần dần suy yếu, sớm đã không thể ngồi ngang hàng với nhà họ Văn." Nụ cười tràn lên khóe mắt và đuôi lông mày, người phụ nữ nghiêng người lại gần, bên tai vang lên một giọng nói quyến rũ, "Việc liên hôn cũng nên lựa chọn đối tượng có giá trị không phải sao?"
"Người khác có thể không biết, nhưng em biết hai năm gần đây, anh ở nhà họ Văn rất chật vật, điều anh cần là trợ lực để leo lên, chứ không phải là lực cản để dừng bước." Ngón tay thon dài không biết từ khi nào đã đặt trong l*иg ngực người đàn ông, trong mắt Lương Cảnh Ngọc hiện lên ý cười hẹp hòi, "Cảnh Tu, em có thể giúp anh."
Áo sơ mi mùa hè mỏng manh, mỗi cử động của cô mang đến đều có thể cảm nhận được rõ cảm giác ngứa ngáy.
Anh không chấp nhận, cũng không từ chối.
Được sự cho phép trong im lặng, Lương Cảnh Ngọc kiễng mũi chân lên, một tay kéo cà vạt của người đàn ông xuống, đưa đôi môi đỏ mọng lên.
-
Phía sau đình nghỉ mát, ở hành lang của tòa nhà bên cạnh, một người đàn ông mặc áo khoác đen trong bóng tối, lấy ra chiếc bật lửa rồi châm một điếu thuốc.
Những tia lửa như ánh sáng vỡ vụn kẹp ở đầu ngón tay, người đàn ông hơi nghiêng người, dựa vào cây cột, giọng nói lộ ra vẻ lười biếng.
"Chậc."
"Thật là cặn bã ——"