Pháo Hôi Lười Biếng Bị Chơi Đến Khóc

Quyển 1 - Chương 1: Ác quỷ tìm tới cửa / mút vú/ ᗪâʍ ᒪσạи trong mộng

Kỷ Tinh đã đi vào thế giới này hơn một tháng. Từ lúc bắt đầu, cậu không thể tin rằng mình đã tiếp nhận hiện thực này.

Dựa theo cách nói của hệ thống, bây giờ cậu là nhân viên thực tập của cục thời không, làm nhiệm vụ trong các song song thế giới, nếu cậu tích cóp đủ tích phân, cậu liền có thể trở thành nhân viên chính thức, đạt được cơ hội sống lại một lần nữa và có thể trở về thế giới lúc đầu. Kỷ Tinh cho rằng chính mình đang nằm mơ, trên thế giới này làm sao có thể có chuyện xuyên sách và trọng sinh? Sao có thể cục thời không và hệ thống?

Kỷ Tinh véo đùi của mình, ngay sau đó, cậu đau đến mức nhe răng trợn mắt. Nhưng Kỷ Tinh vẫn không tin, cậu nhớ rõ mình đang cấp cứu ở trong bệnh viện, vì sao cậu vẫn chưa chết? Mặc kệ Kỷ Tinh có tin hay không, cậu vẫn nhanh chóng được sắp xếp nhiệm vụ trong thế giới đầu tiên, nhưng cậu vẫn luôn chống cự tiêu cực, cự tuyệt sự hiểu biết về tình hình cụ thể và tỉ mỉ của nhiệm vụ, cự tuyệt việc giao lưu với hệ thống.

Mãi cho đến một ngày, Kỷ Tinh nằm mơ, cậu mơ thấy hình ảnh sau khi mình chết, cha mẹ quyên góp tất cả tiền bạc của cậu cho cơ cấu phúc lợi, kết quả sau khi cậu sống lại trở về, cậu liền trở nên nghèo rớt mồng tơi, chỉ có thể ngủ ngoài đường.

Kỷ Tinh bừng tỉnh từ trong ác mộng, lúc sau cậu hoàn toàn tỉnh ngộ, sao cậu có thể hao phí khoảng thời gian quý giá này! Kỷ Tinh quyết tâm mau chóng tích cóp đủ tích phân, trở lại thế giới lúc đầu tiếp tục hưởng thụ số tiền mà mình cực cực khổ khổ nịnh nọt để có được.

Cậu sẽ không quyên tiền cho bất cứ kẻ nào! Đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của cậu!

【 Hệ thống, trước kia cậu nói nhiệm vụ của tôi là gì? 】

【... Ký chủ, rốt cuộc cậu cũng nhớ tới nhiệm vụ rồi.】 Giọng điệu của hệ thống có chút bất đắc dĩ.

【 Tôi không muốn chậm trễ thời gian, tôi muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, cậu mau nói cho tôi biết đi. 】

Hệ thống tốn năm phút để giải thích phân tích cho Kỷ Tinh, nhiệm vụ này cũng không phức tạp, hơn nữa, nó còn rất đơn giản.

Thế giới này là thế giới có sự tồn tại của người và quỷ, tồn tại sinh tử luân hồi, âm dương cân bằng, con người không thể nhìn thấy quỷ, quỷ cũng không thể dễ dàng đả thương con người. Người quỷ khác đường, các hành lưỡng đạo. Nhưng bởi vì có ác quỷ quấy phá, cho nên nơi này đã sinh ra pháp sư chống lại phép thuật.

Thụ chính Trọng Thu là truyền nhân đời thứ 15 của thế gia pháp sư, đến thế hệ của cậu ấy, dường như mọi người đã không làm nghề trừ diệt ác quỷ, phần lớn đều là đoán mệnh và xem phong thuỷ cho người khác. Nhưng sau khi thụ chính gặp công chính Ly Nhứ - lệ quỷ được tự do trong nhân gian mấy trăm năm, thụ chính hiểu lầm Ly Nhứ là ác quỷ làm hại nhân gian, cho nên cậu ấy quyết tâm diệt trừ hắn, hai người lại dây dưa nảy sinh yếu tố sắc tình, cuối cùng giải trừ hiểu lầm, nên duyên cùng nhau.

Mà Kỷ Tinh sắm vai tiểu pháo hôi phụ trách nhiệm vụ chính là làm cho công chính và thụ chính gặp được nhau, chính thức triển khai cốt truyện.

Kỷ Tinh cũng có chút sợ hãi đối với việc tồn tại của lệ quỷ, nhưng hệ thống nói với cậu rằng, sau khi nhiệm vụ được hoàn thành, cậu liền có thể lập tức rời đi, không cần lo lắng sẽ nhìn thấy những tên ác quỷ khác ngoại trừ công chính, sau đó cậu mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.

“Bà ngoại, con cũng muốn đi cùng bà.”

“Con đi làm cái gì, nhóc con, bà ngoại đi làm chuyện chính sự.”

“Bà ngoại, con đi cùng cũng không sao, hơn nữa, trước kia con cũng đã từng đi với bà.” Kỷ Tinh quấn lấy bà ngoại làm nũng, liên tiếp triền vài lần, cuối cùng bà ngoại cũng đồng ý dẫn cậu rời khỏi nhà. Bà ngoại của Kỷ Tinh là Thôi Lam, là bà cốt* có tiếng, có thể nhìn thấy ác quỷ giao du trong nhân gian, kế thừa y bát của tổ phụ, trong phương diện thuật pháp, bà ấy cũng có rất nhiều đạo hạnh.

*Người phụ nữ có khả năng đặc biệt, có thể cho thần linh, ma quỷ, hồn người đã chết mượn thể xác (xương cốt) của mình trong chốc lát, qua đó nói các linh hồn này có thể phán bảo, giao tiếp với người đang sống. Bà cốt là những người theo tín ngưỡng đồng cốt.

Kỷ Tinh trưởng thành theo sự nuôi dưỡng của bà ngoại, tuy không nghiêm túc học tập thuật pháp, nhưng cậu cũng mưa dầm thấm đất, tuy nhiên cậu vẫn mang theo vài phần kính trọng đối với bà ấy. Mỗi năm vào mùng 4 tháng 8, Thôi Lam đều được mời đến đại trạch của nhà họ Ly vì một sinh quan kỳ độ. Cái gọi là sinh quan, chính là không phải người chết ở trong quan tài, mà là đặt trang sức và y phục của người sống ở trong đó, trên dưới quan tài có khắc pháp chú chằng chịt, khi người này qua đời, thi cốt của người này sẽ được chôn ở dưới cây đào, cho đến khi cây đào trở nên cao lớn, sinh hồn của người này cũng sẽ hoàn toàn bị giam cầm ở trong quan tài.