Pháo Hôi Lười Biếng Bị Chơi Đến Khóc

Chương 3:

"Mẹ nó! Đều nói là đừng xuất tinh vào bên trong cậu ta!" Dư Châu Sinh tức giận nhìn vào Kỷ Tinh da^ʍ huyệt ào ạt phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, trên mông Kỷ Tinh đầy dấu bàn tay lộn xộn. Ba người bọn họ bàn bạc có nên xuất tinh vào bên trong hay không, để người tiếp theo làm, không nghĩ tới Thường Việt làm đầu liền vi phạm thỏa thuận.

"Cậu thử xem nhìn đến lúc cậu làm có nhịn được hay không." Thường Việt không chút áy náy, liếʍ môi nói

"Câm miệng." Dư Châu Sinh vỗ mông Kỷ Tinh, muốn cậu nhanh chóng đem tình dịch của Thường Việt ra hết. Kỷ Tinh bị làm đến mất trí, mông đỏ bừng nhưng chỉ a a hai tiếng. Chờ khi tình dịch của Thường Việt sắp chảy ra, Dư Châu Sinh kéo khăn trải giường tùy ý xoa xoa cái miệng huyệt lộn xộn liền cắm dươиɠ ѵậŧ của mình vào trong.

Huyệt bị làm đến ướŧ áŧ vẫn mềm mại căng cứng, Dư Châu Sinh chỉ có cảm giác Nhuế đang đút vào một cái miệng nhỏ đầy nước, dươиɠ ѵậŧ từ trước đến nay chưa bao giờ sướиɠ đến vậy, thành thịt quấn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ tha thiết mà hút vào.

Bị nhét vào lần nữa, Kỷ Tinh ngơ ngác chế lấy cái bụng nhô lên, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

"Hừ—" Dư Châu Sinh thoả mãn thở dài, Thường Việt nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta liền biết hắn ta đang cực kỳ vui vẻ.

Ôn Tịch Chiếu biết vẫn chưa đến lượt mình nên bóp vằm Kỷ Tinh, mỉm cười dịu dàng, rồi thu lại nụ cười trong giây tiếp theo, miệng hổ dùng sức, buộc Kỷ Tinh phải mở miệng, đem dươиɠ ѵậŧ màu tím đỏ hôi thối vào miệng cậu.

"Ưm a!" Miệng bị nhét đầy toàn bộ, Kỷ Tinh mở ra đôi mắt mờ mịt nước mắt, chỉ nhìn thấy một khối đen kịt.

"Miệng trên cũng nóng như vậy ướt như vậy." Ôn Tịch Chiếu bị cái miệng ấm áp của cậu hút vào, du͙© vọиɠ bùng nổ tạm thời được giải toả, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.

Trời đã sáng.

Kỷ Tinh chật vật mở đôi mắt sưng đỏ, cậu cảm giác như toàn thân bị xe tải cán qua, tứ chỉ đau nhức, hoàn toàn không nhấc nổi. Cậu đã cố gắng cử động, nhưng hạ thể lập tức cảm thấy đau đớn như xé rách, cậu nhìn xuống với vẻ hoài nghi, chỉ nhìn thấy một cánh tay đặt ngang rõ mình.

"Tỉnh rồi?" Trên đầu truyền đến một giọng nam quen thuộc, Kỷ Tinh vặn cổ đau nhức ngẩng đầu lên nhìn, Dư Châu Sinh đang cúi đầu nhìn cậu. Cậu lập tức sợ hãi, hoảng loạn mà muốn ngồi dậy, kết quả kéo đến eo, đau đến nhe răng trợn mắt.

Dư Châu Sinh đã đứng dậy bắt đầu mặc quần áo, Kỷ Tinh miễn cưỡng từ trên giường bò dậy, cậu phát hiện hạ thể bất thường, hình như có thứ gì đó đang rỉ ra, cậu không thể tin được đưa tay chạm vào, chạm đến miệng huyệt sưng đỏ cùng chất lỏng nhớp nháp.

"Đây là cái gì?" Kỷ Tinh trợn to hai mắt, cậu trong lòng mơ hồ có suy đoán, nhưng vẫn cứ không thể tin được.

"Tϊиɧ ɖϊ©h͙," Dư Châu Sinh mặc quần áo đi tới, ném cái đồng hồ lên giường, cười cười, "Thường Việt cho cậu phần bị hỏng, một chiếc đồng hồ, tôi cùng Tịch Chiếu mỗi người 100 vạn, đánh tới tài khoản của cậu."

"Có ý gì?" Kỷ Tinh ngốc ngốc, vẫn đang cố gắng tiêu hoá ý nghĩa trong lời nói của Dư Châu Sinh.

"Còn có thể có ý gì?" Dư Châu Sinh buồn cười nhìn bộ dạng ngu ngốc của cậu, cái thứ ngu xuẩn này bị bọn họ chơi cả đêm mà hắn vẫn chưa nhận ra, "Kỷ Tinh, sau này cậu nhớ kỹ, cậu là người của chúng tôi, thành thật mà nói, từ nay đừng dây dưa không rõ với phụ nữ nữa, ngoan ngoãn làʍ t̠ìиɦ với chúng tôi, cậu sẽ không thiếu tiền đâu."

“Chờ lần sau chúng tôi có hẹn với cậu.” Dư Châu Sinh bóp chặt cằm Kỷ Tinh, cắn ở ngoài miệng cậu một cái, sau đó duyên dáng rời đi.

Sau khi Kỷ Tinh thấy cửa đóng lại, ngay lập tức cầm lấy chiếc đồng hồ trên giường thưởng thức và đánh giá cẩn thận, cậu thường đi theo Thường Việt ba người bên người, bị mê hoặc bởi những món đồ xa xỉ, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là mẫu Patek Philippe cổ điển, giá thị trường khoảng 40 vạn. Trước kia ba người họ đều đưa cậu chiếc đồng hồ không mong muốn, cho nên Kỷ Tinh không mấy hào hứng khi nhận được chiếc đồng hồ này. Cậu chống cái eo đau nhức xuống giường tìm khắp nơi, cuối cùng ở cuối giường tìm được điện thoại rồi. Cậu mở điện thoại ra vừa thấy, quả nhiên có tin đã nhận được 300 vạn.

Kỷ Tinh nắm chặt điện thoại, tim đập thình thịch vì hưng phấn, trong khoảng thời gian ngắn mông không đau cũng không để ý đến eo. Nếu không phải tình huống cơ thể không cho phép, cậu hận không thể làm hai lần.

Kỷ Tinh đi tắm mặc quần áo rồi khập khiễng trở lại trường học. Chỉ trong vài ngày, cơ thể Kỷ Tinh đã khỏe lại, ba người Thường Việt liền gọi điện muốn cậu đi ra ngoài. Kỷ Tinh biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng cậu vẫn đi. Quả nhiên lại bị ba người thay phiên nhau làm, lần này làm vẫn trong trạng thái tỉnh táo, mắt thấy ba người lấy ra dươиɠ ѵậŧ thô to, chĩa thẳng vào cậu, Kỷ Tinh sợ đến mức hai chân nhũn ra muốn chạy, nhưng ba người lại nói làm một lần hai mươi vạn, Kỷ Tinh rối rắm vạn phần, vừa không muốn mông nở hoa, lại không bỏ được một số tiền lớn.

Cuối cùng Kỷ Tinh cũng khuất phục, cậu khẽ cắn môi bắt đầu cởϊ qυầи. Ba người lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, mọi chuyện đúng như họ dự kiến.

Kỷ Tinh không thể cưỡng lại sự cám dỗ của tiền bạc, chó liếʍ nhỏ ngu ngốc ôm bọn họ không phải vì thích, cậu chỉ tích tiền của bọn họ. Nhưng nếu tiền có thể làm cậu nghe lời, bọn họ không ngại đầu tư nhiều hơn.

Cứ như vậy Kỷ Tinh đã trở thành bạn giường của ba người, ba người này có du͙© vọиɠ nhu cầu mạnh mẽ, gần đây họ bắt đầu giở trò rất đa dạng, ép Kỷ Tinh mặc quần áo phụ nữ, Kỷ Tinh xấu hổ muốn chết, mặc váy cho bọn họ làm.

Không có ngày nào là mông không đau, eo gần như gãy đôi. Nếu Kỷ Tinh còn muốn tiếp tục như vậy, nhất định cậu sẽ bị bệnh thận. Cậu nhìn số dư thẻ ngân hàng, cảm thấy sự hy sinh bây giờ đều đáng giá, chờ cậu tích đủ một ngàn vạn liền lập tức chạy trốn, không bao giờ chịu sự tra tấn của ba người kia nữa.

Hôm nay, Kỷ Tinh dự tính đến ngân hàng rút hai mươi vạn để mua quà sinh nhật cho em họ. Mặt trời chói chang trên cao, đầu Kỷ Tinh bị phơi đến hoa mắt chóng mặt, ở trên đường đi, bỗng nhiên ập tới một trận đau đầu kịch liệt, cậu loạng choạng, nửa ngày không đi qua vằn, đang băng qua thì bất ngờ có một chiếc ô tô lao về phía cậu.

"Bang–" Âm thanh một vụ va chạm dữ dội xảy ra. Kỷ Tinh bị đâm bay lên trời, cậu nhìn mặt trời trắng xóa trên đầu, trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ duy nhất– đừng chết! Mẹ nó tiền của tôi còn chưa được tiêu!

"Thực xin lỗi, bên nhân không không thể cứu giúp thành công."

Kỷ Tinh nhắm mắt lại, tầm mắt hoàn toàn trắng xóa, cậu nghe thấy tiếng khóc của cha mẹ, tiếng khóc của chị…

Sao lại thế này? Tôi còn chưa chết, ở đây như thế nào lại khóc?

Sao lại thế này? Tôi còn chưa chết, ở đây như thế nào đều khóc?

Kỷ Tinh muốn mở to mắt lao ra đi nói với bọn họ rằng chính mình chưa chết, nhưng như thế nào cũng không thể mở mắt ra, tấm vải trắng trên đầu đã che lại.

“Tích– trói buộc thành công! Chúc mừng kí chủ đã gia nhập cục thời không, trở thành một nhân viên thực tập sinh danh dự!”

Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh điện tử chói tai, Kỷ Tinh mở mắt ra, chỉ thấy một mảnh sao trời rộng lớn.

Thứ gì đang nói chuyện? Tôi đây là tới nơi nào?

Trong đầu cậu có vô số câu hỏi.