Nữ Giám Ngục Trong Nhà Tù Nữ

Chương 2: Dùng ngón tay mảnh khảnh đó của cô sao?

Nghe tới phòng nghỉ của Bùi Diệp cứ nghĩ là một căn phòng nhỏ, nhưng thực tế lại có ba phòng ngủ và một phòng khách, hệt như một căn nhà bình thường.

Tần Ngữ An bị ném lên trên ghế dựa, cơ thể vẫn liên tục run rẩy.

“Đừng giả vờ nữa,” Bùi Diệp cầm dùi cui điện gõ lên thành ghế dựa, nhìn xuống cô gái đang run bần bật kia: “Cơ thể của cô phản ứng rất tốt, sao có thể bị điện giật thành như vậy? Diễn lố quá rồi.”

Tần Ngữ An đột nhiên ngồi dậy, đâu còn chút dáng vẻ yếu ớt nào? Đôi mắt Tần Ngữ An khóa chặt trên người Bùi Diệp, cả người căng thẳng hệt như đang đề phòng kẻ thù: “Cô muốn như nào!”

“Tôi muốn như nào?” Bùi Diệp dùng dùi cui điện nâng cằm Tần Ngữ An lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang căng thẳng của cô gái. Cô cúi người xuống, mặt đối mặt với Tần Ngữ An, lời nói trong miệng như thể đang đùa giỡn Tần Ngữ An: “Nếu ở trong nhà tù của tôi, thì phải hầu hạ tôi thật tốt, phạm nhân 7, 3, 9, 5...”

“Cô!” Tần Ngữ An tức muốn hộc máu, vung một nắm đấm thật mạnh về phía mũi Bùi Diệp, mạnh đến mức còn tạo ra một tiếng gió.

Bùi Diệp khẽ cười, dễ dàng dùng tay bắt lấy nắm đấm của Tần Ngữ An: “Cô chưa ăn cơm à? Dùng lực yếu như vậy?”

Đúng là Tần Ngữ An chưa được ăn cơm. Cô bị nhốt suốt mười bốn tiếng đồng hồ. Hơn nữa thức ăn trong nhà tù sao có thể dinh dưỡng bằng thức ăn trong quân đội? Cô lạnh mặt, một chân đá về phía bụng Bùi Diệp, sau đó xoay người nhảy khỏi ghế dựa.

Bùi Diệp đã phòng bị từ sớm, nhưng vẫn bị đối phương đá mạnh vào bụng. Cô nở nụ cười tùy ý, bày ra tư thế nghênh chiến: “Số 7395, đánh thắng tôi thì không cần phải hầu hạ tôi nữa. Nhưng nếu thua...”

“Đồ cɧó ©áϊ! Bà đây đánh chết mày!” Tần Ngữ An bị Bùi Diệp chọc tức đến phát điên. Vào thời kì huy hoàng, cô và Bùi Diệp không phân cao thấp. Bây giờ chỉ cần liều mạng đánh, nhất định có thể đánh phun máu đầu con cɧó ©áϊ Bùi Diệp. Cô lao nhanh về phía Bùi Diệp, che giấu sự tức giận và căm hận của mình trong những cú đấm, cú đạp, thề nhất định phải xé xác Bùi Diệp ra.

“Cầu mà không được.” Bùi Diệp khẽ cười.

Cách ra đòn của Tần Ngữ An sắc bén và thay đổi rất nhanh. Có rất nhiều chiêu thức quỷ quyệt đấm thẳng vào thịt. Nhưng Bùi Diệp nhanh đến đáng sợ, nắm đấm của cô còn chưa chạm tới, đối phương đã đánh lui cô. Vì thế, Tần Ngữ An bị đánh ngược lại một trận nhừ tử.

Đôi giày sĩ quan đen của Bùi Diệp dẫm lên ngực Tần Ngữ An, tuyên bố án tử của Tần Ngữ An: “Cô thua rồi.”

“Thua thì thua! Bà đây chấp nhận để cô chơi! Cô làm được sao?” Tần Ngữ An nằm trên đất thở dốc, hét lớn như thùng thuốc nổ, từ bỏ.

“Tôi không làm được? Vậy để tôi nới lỏng cho cô trước.” Bùi Diệp giữ lấy hai tay Tần Ngữ An, đặt lêи đỉиɦ đầu.

“Con mẹ nó! Cô làm sao để khuếch trương cho bà đây? Dùng ngón tay mảnh khảnh đó của cô sao?” Tần Ngữ An không chút hoảng hốt, đôi mắt nhìn Bùi Diệp đầy châm chọc. Cô biết cách chơi giữa nữ với nữ, không phải chỉ dùng mỗi ngón tay thôi sao? Có gì phải sợ chứ?

Giày sĩ quan đen của Bùi Diệp đạp xuống cạnh cổ Tần Ngữ An. Cô cởi bỏ thắt lưng buộc trên bộ quân phục, để lộ một cục lớn ngay dưới đũng quần: “Dùng cái này.”

“Đây là cái gì?” Tần Ngữ An tròn mắt ngạc nhiên. Hình dạng này, độ cong, độ lớn...Chẳng lẽ là...

Bùi Diệp kéo qυầи ɭóŧ đen của mình xuống, giải phóng côn ŧᏂịŧ đỏ tươi hung tợn. Nó nặng nề đung đưa trong không trung, thẳng tắp, phía trên đỉnh còn chảy xuống một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.

Phản chiếu trong đôi con ngươi thoáng run rẩy của Tần Ngữ An.