Hạ Tri bị kéo đến phát đau, cảm giác được cổ tay sắp bị nghiền nát.
Lại là anh.
"Cậu đang làm gì vậy?" Cô tức giận vùng tay ra, liếc nhìn Kế Lương Tuấn vẫn còn ở đó, cô không biết tại sao Chu Sí lại phát điên, đành phải che giấu nói: "Có chuyện gì sao, bạn học?"
Xì.
Chu Sí cười một tiếng, trong mắt tràn đầy lệ khí, giả vờ như vậy trước mặt chàng trai mình thích, hận không thể phủi bỏ mọi quan hệ với anh.
Được thôi. Cứ giả vờ đi. Cùng nhau diễn nào.
“Trong ngăn bàn của tôi sao lại có những thứ này?”
“Có một cô gái nhờ tôi đưa giúp.”
Nhìn đồng phục hình như là một nữ sinh cấp hai, muốn đưa socola cho anh, lại sợ anh không chịu nhận, nên nhờ cô sau khi làm xong bài thi buổi trưa cất vào ngăn bàn giùm.
"Cô ấy bảo cậu làm cậu liền làm, Hạ Tri, cậu có bao giờ nghĩ đến suy nghĩ của tôi không?"
Chu Sí kìm nén hỏa khí chất vấn, các đốt ngón tay siết chặt đến mức trở nên trắng bệch. Mệt cho anh lục trong ngăn bàn tìm thấy một hộp socola.
Khi người bên nói: "Là Hạ Tri, người vừa nãy ngồi ở chỗ của cậu đặt vào", anh còn từng rất ngạc nhiên và vui mừng.
Nhưng khi nhìn thấy nhãn hiệu socola, anh biết Hạ Tri sẽ không mua loại socola đắt tiền này cho anh, hơn nữa: Hạ Tri căn bản sẽ không đưa cho anh bất cứ thứ gì.
Hôm qua cô không quan tâm đến chuông báo cuộc gọi đến, giống như hôm nay cô đã nhẫn tâm giúp người khác đưa socola cho anh.
"Thực xin lỗi, tôi không suy xét tới suy nghĩ của cậu." Hạ Tri chân thành xin lỗi, có lẽ cô quả thực đã gây phiền toái cho anh.
Hạ Tri muốn rời đi sau khi nói lời xin lỗi, nhưng Chu Sí nắm lấy cổ tay cô không chịu buông.
“Cậu buông ra, tôi phải đi rồi.” Hạ Tri trừng mắt cảnh cáo nhìn anh, gỡ tay Chu Sí ra, quá cứng, không gỡ được.
Hai người không tiếng động lôi kéo, bầu không khí căng thẳng, Kế Lương Tuấn đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Buông cậu ấy ra, Chu Sí. Cậu ấy đã xin lỗi rồi." Kế Lương Tuấn bước tới chế trụ lấy cánh tay anh.
Chu Sí đẩy cậu ta ra, nhìn Kế Lương Tuấn bằng ánh mắt lạnh lùng chán ghét, tức giận cười, nhẹ nhàng giễu cợt:
"Ha, ngay cả cậu cũng biết tôi."
Chu Sí nhìn Hạ Tri, siết chặt cổ tay cô: "Sao cậu ấy lại không biết tôi?"
Biết Chu Sí sẽ không buông tha, Hạ Tri đành phải thuyết phục Kế Lương Tuấn quay về phòng học trước.
"Kế Lương Tuấn, tôi sẽ xin lỗi bạn học này một lần nữa, đợi lát nữa sẽ quay lại tìm cậu sau."
"Cậu... ổn chứ..."
"Không sao đâu, sẽ ổn thôi."
Chu Sí xem bộ dáng hai người liếc mắt đưa tình, cơn giận trong lòng lại bùng lên, đáy mắt đỏ hoe vì tức giận.
Khi Kế Lương Tuấn rời đi, Hạ Tri lạnh lùng nói: “Đi thôi, có việc gì thì đừng nói ở đây.”
Tuy lúc này trên hành lang không có nhiều người, nhưng vẫn có người đi ngang qua nhìn ba người bọn họ.
Chu Sí nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói với cô: "Được, lên sân thượng đi."
"Buông tôi ra trước." Chu Sí buông tay cô ra, làn da của Hạ Tri quá mỏng, để lại một vòng dấu tay đỏ rực trên cổ tay của cô.
Chu Sí và Hạ Tri lần lượt lên sân thượng.
Sau khi đóng cửa lại, Chu Sí lạnh lùng hỏi.
“Giải thích đi, cái tên vừa nãy là ai.”
Nghe được giọng điệu này, Hạ Tri cau mày, tự hỏi mình có nghĩa vụ gì phải giải thích cho anh.
"Tại sao tôi phải giải thích cho cậu?"
Chu Sí tức giận cười lớn, trong mắt lóe ra lưỡi dao sắc bén, nhìn chằm chằm Hạ Tri.
"Em nói tại sao, em cùng cậu ta nói chuyện cười đùa, cùng ăn cơm, nói chuyện yêu đương, còn hỏi tôi tại sao?"
"Cậu có bệnh à Chu Sí, cậu ta là lớp trưởng lớp tôi. Chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm thôi. Tôi không biết cậu đang phát điên cái gì, tôi đi trước đây.” Làm sao lại có người vô cớ gây rối như vậy.
"Em không nhìn ra cậu ta thích em sao?" Chu Sí trầm giọng hỏi.
Hạ Tri sửng sốt một giây, vặn lại: “Vậy thì sao, cho dù cậu ta thích tôi, đó cũng là quyền tự do của cậu ta.”
Hạ Tri quay người kéo nắm cửa, Chu Sí giữ chặt vai cô, không cho cô rời đi.
"Cậu đang làm gì vậy?? Tôi đã giải thích mọi chuyện rồi, bây giờ tôi phải quay lại chuyển sách." Hơn nữa cô cũng không có nghĩa vụ phải giải thích.
L*иg ngực Chu Sí kịch liệt run lên, sắc mặt âm trầm, cảm thấy vừa bực lại buồn cười.
“Thời gian của em không phải quý giá lắm sao, vậy mà còn giúp cậu ta chuyển sách?”
Hạ Tri cũng cười lớn, cực kỳ không hài lòng: “Tôi thích cái gì thì có liên quan gì đến cậu chứ Chu Sí?"
"Vậy sao, không liên quan đến tôi à."
Chu Sí cười khẽ nói, gật đầu thừa nhận, đảo mắt. Một giây sau, anh hạ ánh mắt tàn nhẫn xuống, tóm lấy cổ Hạ Tri hung hăng hôn lên.
"Ưʍ.” Hạ Tri dùng toàn lực đẩy anh, im lặng vùng vẫy.
Môi răng cọ xát vào nhau, va chạm và nghiền áp, cả hai đều mang theo hỏa khí không chịu thua, hai người giống như dã thú chiến đấu không chết không ngừng.
"Ưm, ưm" cút ngay. Cô đấm đánh anh.
Cổ họng bị bàn tay to giam giữ, miệng bị chặn lại, Hạ Tri không thể hô hấp, vô cùng áp lực.
Cô nghiêng đầu cắn mạnh, đột nhiên đẩy anh ra, tát thẳng vào mặt Chu Sí.
Hạ Tri dùng mu bàn tay hung hăng lau đi đôi môi bị chạm vào, cười lạnh nói: "Chu Sí, cậu chỉ biết làm vậy thôi sao?"
Một lời không hợp liền dùng bạo lực khiến người khác câm miệng.
Vết thương hôm qua còn đang kết vảy bị cắn đứt, máu lập tức tràn ra.
Chu Sí không cảm thấy khóe miệng đau nhức, nhìn bộ dáng cực kỳ chán ghét của Hạ Tri, trong lòng như bị đâm thành một lỗ lớn, gió lạnh ùa vào, giọng anh khàn khàn khó tin: “Em thích cậu ta à?”
Hạ Tri giống như nghe một câu chuyện hài: "Tôi thích ai đều không liên quan gì tới cậu, Chu Sí, cậu có phải là hiểu lầm gì đó rồi không, giữa chúng ta chỉ có quan hệ hợp đồng, tôi cũng không phải bạn gái của cậu!"
Nói xong lời cuối cùng, ngữ điệu của cô cao lên đến mức khó tin, như đang nhấn mạnh đến đừng phát điên với cô.
"Quan hệ hợp đồng. Ha, được thôi, vậy thì hoàn thành đi." Anh cười lạnh, vươn tay tóm lấy cô.
Hạ Tri lùi lại một bước, chỉ vào anh: “Cậu đừng có nổi điên, tôi phải phụ chuyển sách, vừa rồi tôi đã đồng ý rồi.”
Chu Sí đẩy cô vào cửa rồi hôn lên môi cô, Hạ Tri dùng sức quay đầu lại, đuôi tóc quất vào mặt Chu Sí, cùng với cái tát vừa rồi, cảm giác vừa nóng vừa đau.
Chu Sí gần như điên cuồng mà gầm gừ: “Vậy em còn nhớ em cũng từng hứa với tôi—”
Anh bóp chặt quai hàm cô hôn lên, ép cô há miệng ra, luồn chiếc lưỡi dài thẳng vào trong, ngậm lấy đầu lưỡi cô mυ'ŧ lung tung, nước bọt trao đổi trong khoang miệng chật chội ấm nóng, phát ra tiếng nước tấm tắc, cùng với tiếng rêи ɾỉ và phản kháng không ngừng của Hạ Tri.
Hạ Tri chống trả quyết liệt, hai tay hai chân đều sử dụng, còn dùng đầu đập vào đầu Chu Sí, cưỡng ép thoát khỏi nanh vuốt của anh.
Cô lùi về sau đến đâu, Chu Sí lại áp sát tới đó.
Hạ Tri dừng lại, thở hổn hển, đôi mắt đỏ hoe, khẽ run rẩy: "Chu Sí … Cậu có thể đi tìm người khác hay không..."
"Bọn họ rất bằng lòng để cậu làm ... Cậu buông tha cho tôi đi."
Nghe vậy, Chu Sí nắm chặt tay, siết đến nỗi khớp tay vang lên tiếng kẽo kẹt, đáy mắt đỏ bừng, anh run rẩy khô khốc mở miệng: "Ý em là gì, Hạ Tri?"
Hạ Tri lùi lại nói:
"Còn không phải do cậu không chiếm được tôi nên mới muốn làm tôi? Lúc trước thái độ từ chối cậu không tốt là lỗi của tôi, tôi xin lỗi. Chúng ta có thể kết thúc hợp đồng không, về sau tôi sẽ trả lại tiền cùng với lãi suất cho cậu."
Sự trầm mặc lan tràn, trong không khí dường như tràn đầy chất dễ cháy, chỉ cần một tia lửa nhỏ là có thể phát nổ.
Chu Sí nâng mắt nhìn chằm chằm cô, đôi môi màu đỏ vẽ lên nụ cười mỉm: "Hạ Tri, em có biết mình đang nói cái gì không?" Giọng điệu tựa như bình tĩnh lại ẩn chứa một dòng nước ngầm uy hϊếp, người khác chỉ cần chạm vào một chút cũng đủ khiến cả người bị nhấn chìm và bị hủy diệt.
Hạ Tri không biết nguy hiểm sắp đến, liền xé rách mặt mà gầm lên:
“Ý tôi là cậu giống như một kẻ điên bị động dục, tôi chịu không nổi nữa.”
Chu Sí tiến lên nắm lấy tay Hạ Tri, ôm cô vào lòng, tay còn lại nhéo cằm cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, Hạ Tri giãy giụa, tuy nhiên không chịu thua kém mà trừng lại anh.
Tầm mắt như một tấm lưới.
Chu Sí đột nhiên lộ ra một nụ cười vừa sung sướиɠ lại vừa đáng sợ như ác quỷ.
"Kẻ điên bị động dục? Bé cưng, em đã từng thấy bộ dạng lúc tôi động dục chưa?"
"Về phần kẻ điên, xem ra trước đây tôi đã quá dịu dàng với em rồi."
Chu Sí cắn vành tai cô, nhỏ giọng nỉ non như ma quỷ thì thầm bên tai: "Em chưa từng thấy những thứ điên rồ hơn đúng không, hiện tại nhận thức một chút đi."