Sí Hạ

Chương 5.1: Hôn môi (Hơi H)

Cuối cùng thì đôi môi mị hoặc khiến cho người ta thèm muốn từ lâu cũng đã bị chiếm lấy.

Chu Sí không biết rõ, làm sao mà bờ môi của Hạ Tri lại có thể mềm mại tới vậy.

Chúng mang tới cho anh cảm giác bay bổng, như thể có ngọn gió mát khẽ lùa qua những tán thông vào một buổi chiều hè với ánh nắng vàng rực rỡ. Những cánh bồ công anh cỡ lớn trắng xóa được làn gió nâng lên từ dưới đáy thung lũng, bay lơ lửng trên nền trời.

Đột nhiên ập thẳng tới như thể muốn dời non lấp biển.

Nhưng chỉ cần vô tình va chạm với nhau, những tia lửa điện ấy sẽ biến thành dòng thác mạnh mẽ, nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.

Trong miệng Chu Sí còn ngậm một miếng dưa ngọt, anh nghiền nát chúng rồi truyền phần nước quả ngọt ngào vào khoé môi Hạ Tri. Đương nhiên là Hạ Tri sẽ tìm cách phản kháng lại.

Có chút nước trái cây bắn tung tóe ra ngoài, nhưng anh vẫn ngang ngược ép cô phải nuốt gần hết chúng.

Anh không nhắm mắt lại, mùi vị ngọt ngào tới từ nước dưa như đang tan rã trong đôi mắt đang khép hờ của anh. Trái tim nhỏ bé của anh hoàn toàn loạn nhịp, đập nhanh như trống dồn.

Vốn không đủ.

Chu Sí hơi cong chân lại để có thể dễ dàng thay đổi tư thế rồi quyết đoán quỳ hẳn xuống, anh áp môi mình lên khóe môi của Hạ Tri.

Răng môi của Chu Sí và cô dần hòa quyện vào nhau. Hạ Tri khẽ nhếch khóe môi khiến răng mình va mạnh vào môi trên của anh. Chu Sí ăn đau nên rít lên một tiếng, khe khẽ hít hà vài hơi.

Cô nhân cơ hội này liền đẩy chân ra đằng sau, khiến bánh xe của chiếc ghế khe khẽ chuyển động, cô cũng dễ dàng thoát khỏi vòng tay anh.

Đúng là trong lúc nhất thời Chu Sí không thể đứng vững được. Anh vội vàng quỳ một gối xuống sàn nhà, chống tay xuống để ổn định lại cơ thể.

Môi anh thấy hơi đau, rõ ràng là vừa rồi đã bị Hạ Tri va mạnh đến mức sứt môi chảy máu. Đôi môi chớm đỏ dần sáng rực lên lạ thường trên nền da vốn thuộc tone trắng lạnh của Chu Sí, long lanh như sóng nước dưới ánh đèn.

Chu Sí vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếʍ láp một phen.

Ấm nóng mà ngọt ngào, anh đưa mắt nhìn về phía con mồi nhỏ đang run rẩy, khẽ ngoắc tay ra hiệu:

"Tới đây nào, bé cưng."

Sống như một con ma cà rồng vậy.

Nhìn thấy anh lộ ra vẻ mặt thế này khiến Hạ Tri chợt thấy hơi xấu hổ, cô hoảng loạn đến mức định đứng bật dậy khỏi ghế.

Nhưng cô có thể trốn tới đâu được đây?

Chu Sí đứng thẳng người dậy, anh vươn hai cánh tay thon dài ra ôm cả người Hạ Tri lên từ trên ghế. Gân xanh trên cánh tay gồ lên thấy rõ, anh đỡ lấy hông cô rồi ôm cô ngồi lên bàn.

Một tay anh ôm chặt lấy eo cô, một tay còn lại thì đỡ lấy cái gáy trơn mịn của cô, hơi nghiêng đầu đánh hơi vài cái như loài lang sói rồi lại sấn tới.

Răng môi cọ xát với nhau, môi kề môi như không còn kẽ hở. Họ cùng nhau nghiền ngẫm chút vị ngọt thanh của máu khi chúng rỉ ra qua khoé môi mỏng.

Hạ Tri như sắp ngừng thở, cả mũi và miệng cô đều bị hơi thở nam tính của Chu Sí bao trùm toàn bộ. Nụ hôn sâu ấy của Chu Sí khiến cho máu nóng chạy rần rật khắp cả người cô.

Hạ Tri phát ra chút thanh âm nức nở nho nhỏ. Cô tựa hai tay lên trước ngực anh, khẽ đập nhẹ vài cái, vừa mới đẩy anh ra đã bị kéo trở lại.

Chu Sí thấp giọng tặc lưỡi một cái. Môi anh vẫn dính lấy môi cô, nhẹ nhàng vươn lưỡi ra liếʍ láp đôi chút rồi khẽ thở dài một hơi bằng chất giọng dinh dính đầy quyến rũ: “Bé cưng à.”

"Đúng là em chẳng ngoan tí nào cả."

Anh khẽ siết chặt vòng eo mảnh khảnh của Hạ Tri.

Rõ ràng đây chỉ là kế cũ, nhưng thử lần nào cũng ăn chắc lần đó.

Chú mèo con nằm gọn trong vòng tay anh dần mềm nhũn cả người, khẽ kêu nhỏ một tiếng đầy mê hồn.

Ngay lúc đó, đôi môi cô cũng hơi hé mở. Chu Sí dễ dàng cạy mở hàm răng trắng nõn của cô ra, nhân cơ hội này mà đưa lưỡi vào dây dưa không dứt với môi lưỡi mềm nhẹ của Hạ Tri. Môi lưỡi nóng bỏng ẩm ướt liên tục dán dính vào nhau, trong miệng hai người không ngừng phát ra những âm thanh mơ hồ như có như không.

Đầu lưỡi của Hạ Tri hoàn toàn tê dại trong cái hôn sâu của anh. Cô khẽ rêи ɾỉ, giọng yếu ớt như con thú nhỏ đang bị thương, gần như sắp tắt thở.

Chu Sí vươn tay tới nhấc hai chân cô lên quặp vào eo mình chỉ để hai người họ tựa vào gần nhau hơn. Hạ Tri chống hai tay lên bàn, cô vẫn luôn cố gắng nhích về phía sau từng chút từng chút một, tiến lùi một hồi liền ngả người về phía sau.

Hai người hôn nhau thêm một lúc thì nằm hẳn xuống bàn.

Trong lúc hôn, Chu Sí còn nắm lấy tay cô và đan tay của hai người lại với nhau.

Nụ hôn ấy khiến mặt Hạ Tri đỏ bừng lên, chút nước mắt sinh lý hơi rỉ ra từ bên khoé mắt. Cả người cô yếu ớt nằm bẹp ở đó, nhưng Chu Sí thì hoàn toàn ngược lại. Người anh cứng rắn mà mạnh mẽ, vật nhỏ kẹt trong bắp đùi cô còn đang ngẩng cao đầu trông tràn đầy khí thế, nhưng cô đã chẳng còn chút sức lực nào để đẩy người Chu Sí ra nữa.

Đầu lưỡi ranh mãnh của Chu Sí khuấy đảo qua từng góc trong cái miệng nhỏ của Hạ Tri. Thậm chí, anh còn chẳng cần ai dạy dỗ cũng biết nên làm thế nào. Cái lưỡi khẽ lướt qua điểm nhạy cảm nhất trong khoang miệng của cô, còn lặp đi lặp lại tới mấy lần.

Ngứa quá đi mất.

"Ồ...ưʍ..."

Hạ Tri nhỏ giọng rêи ɾỉ, cô hơi ngẩng cổ lên né tránh trong vô thức.

Lượng khí oxy ít ỏi còn sót lại trong vòm họng cô cũng ít dần đi theo từng hành động của anh. Hình như cô sắp ngạt thở thật rồi.

Cuối cùng thì Chu Sí cũng chịu buông cô ra để cả hai cùng thở dốc từ từ. Hơi thở của anh phả vào mặt cô vẫn còn nóng như thiêu đốt.

Đáy sâu của du͙© vọиɠ không ngừng cuộn trào điên cuồng trong đáy mắt anh, hốc mắt đỏ bừng như thể sắp không kiềm chế nổi nữa.

Hạ Tri thở dốc, mái tóc bồng bềnh sắp bung ra, có vài lọn tóc mai mỏng nhẹ khẽ rủ xuống bờ vai.

Màu hồng phấn e lệ đập vào mắt Chu Sí, giống như cả ngàn đóa hoa xinh tươi mơn mởn của tuổi xuân thì.

Chu Sí khẽ mỉm cười, thoải mái gỡ sợi dây buộc tóc giúp cô.

Anh dùng ngón tay cái lau đi vài giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt của cô gái nhỏ, dịu dàng hôn lên đôi mắt to tròn và hàng mi cong đang run nhẹ như những chiếc lông vũ của Hạ Tri.

Anh chợt dứt khỏi đôi môi mềm, hơi cúi đầu xuống rồi dùng chóp mũi cao khẽ vuốt ve âu yếm đầu mũi nhỏ xinh của cô. Dùng giọng điệu vừa chân thành vừa áy náy để dỗ dành cô, nhưng âm cuối hơi cao lên kia lại hoàn toàn bán đứng niềm vui tới từ tận sâu trong đáy lòng mình:

"Xin lỗi bé cưng, là do tôi sai rồi."

"Quên không dạy em, điều đầu tiên khi hôn nhau lần là phải học cách thở đã."

Hạ Tri bụm tay che miệng mình lại, cô nhận ra ý đồ trong câu nói này của anh nên liên tục lắc đầu phản đối.

"Không được. Chu Sí, tôi không muốn hôn nữa đâu."

Đây là lần đầu tiên Hạ Tri chịu gọi tên anh.

Chu Sí kéo tay Hạ Tri ra, nâng chúng lên vòng qua vai mình, để hai cánh tay của cô câu chặt lấy cổ anh.

"Ôm tôi nào, chúng ta cùng thử lại lần nữa."

Anh nhẹ giọng quyến rũ cô.

"Thư giãn đi, để tôi dạy em, em vẫn nên học cách thở thật tự nhiên trước đã." Lòng bàn tay ấm nóng của Chu Sí vỗ nhẹ khắp nơi trên lưng của Hạ Tri, cho đến khi anh cảm nhận được hơi thở của Hạ Tri đã dần bình ổn trở lại thì mới bắt đầu nghiêng người rướn tới, liên tục hôn nhẹ lên gò má cô.

Hạ Tri nhắm hai mắt lại, cô thực sự không còn chút sức lực nào nữa rồi, nên cứ để mặc cho anh hôn mình.

Trong bóng tối mập mờ, xúc giác truyền tới từ các giác quan dần được phóng đại lên.

Cô cảm giác được, có một nụ hôn mềm mại khẽ rơi xuống khóe miệng mình, rồi trườn lên bờ môi mềm, lát sau thì hoàn toàn bị cuốn vào một nụ hôn sâu.

Gắn kết thân mật mà lại chặt chẽ đến thế, cứ như hai nụ hoa mỏng vừa chớm nở còn đang ướt đẫm bởi màn mưa nóng ẩm dần xích lại gần nhau, cùng mắc kẹt trong lớp lưới tình chật chội không lối thoát.

Chu Sí cắn nhẹ lên bờ môi đang căng chặt của cô.

Khóe miệng cô dần tê dại đi. Hạ Tri chợt cảm nhận được có một dòng nước ấm đang chảy xuôi xuống phần bụng dưới của mình, cảm giác này thực sự quá kỳ quái.

Cô khịt mũi một cái, cũng vô thức siết chặt cánh tay hơn. Phần xương cổ tay mảnh khảnh vô tình va nhẹ vào từng đốt sống cổ đang nhô lên sau gáy Chu Sí. Từng đầu ngón tay non mềm nhẹ nhàng bám lên, luồn cả vào mái tóc ngắn của anh.

Chu Sí bị cái đυ.ng chạm này làm cho giật mình đến mức tê dại cả da đầu, anh sửng sốt mất mấy giây rồi chợt cười to lên.