Dưỡng Bé Cưng Trên Đường Đi Thỉnh Kinh

Chương 5

Bé bò đến đầu cành cây, tất nhiên là có thể hái được quả đào, nhưng cành đào không thô như thân cây, theo động tác bò của bé mà cành lắc lư rũ xuống, nhìn có chút nguy hiểm.

Nhóc con chưa có ý thức an toàn, cảm giác được cành cây đong đưa cũng không để trong lòng, ngược lại vì ngày càng gần quả đào mà cười rộ lên.

“Cẩn thận!” Tôn Ngộ Không lúc này mới phản ứng kịp bảo một đứa nhóc đi hái quả đào hình như là chuyện không ổn lắm, nhưng đã muộn rồi.

Vào lúc hắn nhắc nhở, đồng thời trên cây truyền đến tiếng răng rắc, cành cây đào đang có bé con bò trên đó lập tức đứt gãy, chuẩn bị rơi xuống đất.

Đáng mừng là cây đào này không tính là cao, hơn nữa cành cây không phải là một phát đứt hết, mà nó gãy từ từ, lúc nhóc con rơi xuống còn có cành cây lót cho bé.

Ngã xuống thế này cũng không phải đặc biệt đau, chẳng qua đột ngột rơi từ chỗ cao xuống khiến nhóc con ngơ người, cho đến khi nghe Tôn Ngộ Không gọi, bé mới bừng tỉnh.

Cành đào rơi xuống này có không ít quả đào, có quả đã bị giập nát, tỏa ra mùi thơm mê người.

Nhóc con phục hồi tinh thần, lập tức hái một quả đào lên ngửi.

Tôn Ngộ Không vốn còn đang có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy động tác này của bé, cảm thấy hẳn là bé ngã không đau, thì mới cảm thấy mình cũng thèm đào.

“Tiểu Thạch Đầu, mau tới đây.”

Thấy nhóc con ôm đào mà ngửi không ngừng, cũng không biết ăn, Tôn Ngộ Không nhịn không được gọi bé.

Nhóc con chỉ mới ngửi mùi đào thôi đã nhịn không được cười cong cả mắt, nghe thấy hắn gọi thì ôm quả đào trong tay đứng lên lung lay đi về phía hắn.

“Đại Thạch Đầu xem này ~”

Tôn Ngộ Không thấy bé ôm đào quay về ngồi bên cạnh mình, lập tức thò đầu qua, há to miệng cắn lên quả đào kia một cái.

Quả đào vốn có hình dạng hoàn mỹ lập tức mất đi một phần ba, nhóc con cầm quả đào cúi đầu nhìn đào rồi lại nhìn hắn, có chút ngốc.

Đối mặt với đôi mắt trong suốt của nhóc con, lại nghĩ bé ngã từ trên cây xuống mới hái được đào thì cũng thấy hơi xấu hổ, nói, “Nhìn cái gì mà nhìn, đào là để ăn, ngươi mà không ăn thì ta ăn hết đấy!”

Nhóc con nhìn nhắm nhai nhai nuốt nuốt, bé chớp mắt hai cái, sau đó cúi đầu học theo động tác của hắn mà cắn lên quả đào.

Oàm một miếng, thịt đào ngọt thanh lập tức xuất hiện trong miệng, bé nhai nhai rồi nuốt, đầy miệng là vị ngọt của đào.

“Ăn đào đào ngon~”

Tôn Ngộ Không thấy bé ăn đến mức má phồng lên, lòng thầm nghĩ quả đào này chẳng là gì cả, không nói đến bàn đào, ngay cả đào ở Hoa Quả Sơn của hắn còn không kém đến mức này.

Tuy nghĩ như thế, nhưng giờ có đào ăn đã là không tồi, nhân lúc nhóc con đang cong mắt nhấm nháp đào, hắn thò đầu qua lại cắn một ngụm to.