“Đại thạch đầu ~”
Cậu nhóc cái gì cũng không hiểu nhưng lại rất mẫn cảm về cảm xúc, khi phát hiện đại thạch đầu yên tĩnh một cách kỳ lạ thì bụng cũng không còn kêu ọt ọt nữa, mà là đặt mu bàn tay mình lên ngón tay của Tôn Ngộ Không như đang bảo hắn tiếp tục chơi đùa với mình.
Tôn Ngộ Không cảm nhận được xúc cảm mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay, hắn đột nhiên nghĩ đến cây đào ở bên kia hình như còn có vài quả đào, hắn quay đầu nói với bé con, “Nhóc đi sang bên kia xem có tháy cây đào quả đào không, sau đó bò lên cây hái quả đào xuống, ăn đào rồi sẽ không còn đói bụng nữa.”
Chính hắn trời sinh đã biết leo cây, cho nên nhất thời cũng không cảm thấy làm một bé con chỉ mới lớn bằng này đi trèo cây thì có gì không đúng.
Nhưng nhóc con không hiểu ý của hắn, vẫn là hắn khoa tay múa chân nói một hồi bé mới hiểu được, tầm mắt bé khóa chặt vào cây đào không cao lắm ở phía kia.
Hai người này một người dám nói, một người dám làm, không một hồi cậu nhóc thật đúng là đã bò đến dưới cây đào, ngay sau đó bé non nớt quay đầu hỏi, “Bò nha?”
“Đúng rồi, bò lên trên hái quả đào!” Tôn Ngộ Không khẳng định gật đầu với bé một cái.
Tuy cậu nhóc còn nhỏ tuổi, nhưng dù sao cũng không phải đứa trẻ bình thường, nghe theo lời Tôn Ngộ Không mà làm thử, còn thành công bò lên trên cây.
Lá gan của bé lớn, cơ thể cũng linh hoạt, bò lên cây còn rất nhanh.
Nếu nói Tiểu Thạch Đầu ngay từ đầu là nghe theo lời Tôn Ngộ Không nói mới leo cây, vậy thì giờ thật sự là bé đã bị quả đào trên cây hấp dẫn.
Chỉ thấy bé nhìn chằm chằm quả đào, nước miếng sắp chảy ra, cơ thể không tự giác mà bò ra chỗ cành đào.
Tôn Ngộ Không ngửa đầu nhìn bé, ban đầu hắn còn rất vừa lòng, nhưng chờ hắn phát hiện bé định bò ra cành đào, nhưng vì ngắn quá mà không hái được đào thì mày hắn lập tức nhăn lại.
Hắn vốn không định gọi thổ địa ra, dù sao thì khó khăn lắm hắn mới có được một người bạn, hắn lo nếu thổ địa xuất hiện thì sẽ đưa cậu nhóc này đi.
Nhưng lúc này thấy bé không với đến quả đào, Tôn Ngộ Không nghĩ cũng không thể để bé bị đói được, vì thế chuẩn bị gọi thổ địa lên để giúp bế cậu nhóc xuống, thuận tiện cho bé ăn chút thức ăn.
Không chờ Tôn Ngộ Không mở miệng gọi thổ địa, cậu nhóc trên cây phát hiện duỗi tay với không tới quả đào thơm thơm thì theo bản năng bò ra đầu cành đào nhiều hơn.