Cô cầm mì ăn liền rời đi, lúc quay lại pha xong rồi, đưa cho Thẩm Canh Lê ăn.
Thẩm Canh Lễ chưa bao giờ ăn loại thức ăn này, nhìn Trần Độc Độc ăn thì học theo cô.
Hương vị chắc chắn ngon hơn hộp cơm ban nãy.
Nhưng cũng chỉ một chút thôi.
Trần Độc Độc nhìn Thẩm Canh Lễ nhận lấy, nói đùa với anh: "Ăn ngon nhỉ. Dưa cải muối bên trong này là do các dì dùng chân dẫm lên đấy, rất truyền thống, không phải là dùng chân dẫm lên muối là tôi không ăn đâu."
Thẩm Canh Lễ: "..."
Thẩm Canh Lễ vừa mới ăn một miếng bắp cải muối, nghe thấy lời này, anh cảm thấy dạ dày mình trào ngược, chạy đi nôn mửa.
Trần Độc Độc: "..."
……
Mười mấy tiếng sau đó, Thẩm Canh Lễ không nói chuyện với cô, cũng... không ăn gì.
Đói thì liền đi uống nước.
Trần Độc Độc cũng đã giải thích với anh rằng không phải dùng chân dẫm lên nên có thể yên tâm ăn, nhưng Thẩm Canh Lễ không tin cô nữa.
Cũng phải thôi, “người yêu cũ” chính là cái từ ngữ xấu xa nhất trên đời này, quả thực không đáng tin là bao nhiêu.
Sau khi xuống tàu, Trần Độc Độc chuẩn bị ngồi tàu điện ngầm để đến trường đại học của cô báo danh.
Cô tra qua lộ trình, từ trạm xuống tàu hỏa có đường tới thẳng trường cô.
Trần Độc Độc nhìn bản đồ lộ trình trên điện thoại di động, phát hiện Thẩm Canh Lễ ở phía sau vẫn luôn đi theo cô.
Cô đi về phía đông, Thẩm Canh Lễ cũng đi về phía đông, cô đi hướng tây, Thẩm Canh Lễ cũng đi về phía tây.
Anh cứ đi theo cô khiến cô cảm thấy có chút bực bội.
Trần Độc Độc dừng bước, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, tức giận hỏi: “Thẩm Canh Lễ, sao anh cứ đi theo tôi vậy?”
Thẩm Canh Lễ đứng lên cao hơn cô rất nhiều, nghe vậy, anh cúi đầu nhìn cô: "Tôi cũng tới trường đại học A, em cũng đi, cùng đường."
"Anh cũng học Đại học A, anh để nguyện vọng vào đại học A?"
Thẩm Canh Lệ không nói một lời, nhưng vẻ mặt của anh rõ ràng đang mắng cô là đồ ngốc, đã nói như vậy rồi còn không hiểu.
Trần Độc Độc cảm thấy có gì đó không ổn, thực sự không ổn.
Việc anh thi vào đại học A và việc anh đang đi theo cô ngồi tàu điện ngầm đâu có giống nhau ?
"Anh cũng định đi tàu điện ngầm à?"
Thẩm Canh Lễ gật đầu.
Trần Độc Độc hiểu ra, như bừng tỉnh: "Tôi nói mà, lúc anh ngồi tàu hỏa tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi, bây giờ anh lại muốn đi tàu điện ngầm với tôi, nhà anh phá sản rồi? Sao lại đột ngột như vậy chứ? Anh đã bê tha tới mức như này rồi? Tôi đã bảo anh là đừng tiêu tiền hoang phí mà anh không chịu nghe, bây giờ thì hay rồi, không còn tiền nữa!”
Thẩm Canh Lễ: "..."
“Chiêu Tài thì sao? Nó từ nhỏ đã theo anh sống cuộc sống giàu sang phú quý, ăn thịt bò cao cấp với trứng đà điểu. Bây giờ anh phá sản, vậy không phải nó phải ăn thức ăn cho chó sao? Thảm quá đi."
Thẩm Canh Lễ nhìn vẻ mặt quan tâm của cô, là thực sự lo lắng khiến anh cũng tức đến bật cười: “Em mắng tôi, nhưng lại quan tâm đến con chó?”