Thẩm Canh Lễ không hỏi thì không sao, hỏi rồi lại khiến Trần Độc Độc đỏ mặt.
Thẩm Canh Lễ đưa tay sờ lên mặt cô: “Sao mặt em đỏ thế?”
Trần Độc Độc: "..."
Bị anh chạm vào, Trần Độc Cô càng cảm thấy mặt mình càng đỏ hơn.
Có điều Thẩm Canh Lễ lại càng cảm thấy nghi hoặc, không hiểu được.
Trần Độc Độc: “Nóng quá ấy mà.”
Thẩm Canh Lễ không nói gì nữa, đúng lúc đồ ăn đặt vừa hay tới nơi, Trần Độc Độc chia đồ ăn cho hai người.
Thẩm Canh Lễ ăn đồ ăn giống cô.
Chỉ là không biết cái dạ dày thiếu gia của anh có ăn nổi hay không.
Đồ cô đặt là bánh kẹp thịt và mì lạnh.
Cô nhìn bộ dạng như chưa từng nhìn thấy sự đời của Thẩm Canh Lễ, đoán anh có lẽ đang không biết cái này ăn như thế nào.
Trần Độc Độc liền giúp anh.
Sau đó đút tới tận miệng cho anh.
Cô đối với vị thiếu gia phá sản này, có chút cảm giác tình mẫu tử.
Nhìn anh ăn bánh kẹp thịt, Trần Độc Độc hỏi: “Ăn có quen không?”
"Ừm."
Trần Độc Độc nhìn anh, cảm giác anh chỉ sau một đêm đã trưởng thành.
"Haiz, đúng là thế sự vô thường. Ai mà ngờ được nhà anh lại phá sản? Không phải là cơ nghiệp trăm năm sao? Cả trăm năm mà lại dễ dàng phá sản như vậy? Mấy bộ phim trên tivi đúng là không có lừa người, nói phá sản liền phá sản quả nhiên có thật.”
Thẩm Canh Lễ nghe vậy suýt chết nghẹn, phải uống một ngụm nước.
“… ai mà ngờ được, cái gì cũng có số mệnh của nó, không thể cưỡng cầu.”
Còn nói mấy lời lẽ triết lý như vậy.
Trần Độc Độc lại hỏi: "Vậy chú Thẩm dạo này thế nào rồi? Anh nhất định phải để ý đến chú Thẩm nhiều hơn, chú ý cảm xúc của chú ấy, an ủi chú ấy thật tốt, thường xuyên gọi điện cho chú ấy nữa. Tôi xem trên TV, thấy mấy người phá sản thường sẽ muốn nhảy lầu."
Thẩm Canh Lễ: "..."
Cô Thẩm chưa từng quan tâm tới chuyện trong nhà.
Vì vậy, người phụ nữ này không cần phải hỏi tới.
Trần Độc Độc: "Chú Thẩm phá sản, vậy có phải là không thể chu cấp sinh hoạt phí cho anh không? Vậy hiện tại sinh hoạt phí của anh là bao nhiêu?"
Thẩm Canh Lễ đang ăn bánh bao trong lòng có chút chột dạ, sau khi suy nghĩ liền nói ra con số thấp một chút.
Chỉ vào số hai.
Trần Độc Độc vừa thấy liền hít một luồng khí lạnh: “Hai vạn?”
Thẩm Canh Lễ lắc đầu.
Trần Độc Độc: "Hai nghìn tệ?"
Thẩm Canh Lễ không dám lắc đầu nữa.
Trần Độc Độc không dám tưởng tượng lại có một ngày cô còn giàu hơn cả Thẩm Canh Lễ: “Thảo nào anh muốn chia đơn với tôi, thì ra là anh nghèo như vậy, tôi còn hơn anh, tiền sinh hoạt hàng tháng của tôi là hai nghìn năm trăm tệ.”
Thẩm Canh Lễ: "..."
Trần Độc Độc còn muốn hỏi, Thẩm Canh Lễ đã đưa tay bịt miệng cô lại: “Đừng hỏi nữa, tôi không muốn nhắc đến chuyện đau lòng.”
Cô còn hỏi nữa thì lộ mất.
Anh chưa nghèo bao giờ, đương nhiên không biết cuộc sống của người nghèo thế nào thì làm sao mà bịa được tiếp?
Hiện tại phí sinh hoạt hàng tháng của anh là hai trăm vạn.