Thẩm Canh Lễ cũng cảm thấy khó chịu không kém gì cô.
Nhưng lại không rõ là không thoải mái vì điều gì.
Mặc dù không biết phải làm thế nào nhưng cũng biết lớp màng kia là cái gì.
Trần Độc Độc không ngờ lại đau đến thế.
Tay Thẩm Canh Lễ chạm vào mông cô.
Bàn tay to lớn xoa bóp, vỗ lên mông cô.
Âm thanh vỗ lên da thịt vang lên vô cùng da^ʍ mỹ.
Trần Độc Độc rút thứ kia của anh ra.
Quá khó chịu.
Cô rút ra, sau đó nhìn chằm chằm vào hạ thể của hai người liền thấy dươиɠ ѵậŧ của Thẩm Canh Lễ thấm đỏ máu xử nữ của mình.
Còn cô kéo ra theo sợi máu.
Cả hai nhìn nhau tỏ vẻ ngượng ngùng.
Trần Độc Độc không ngờ làm loại chuyện này lại khó chịu như vậy, một chút cũng không thoải mái.
Thẩm Canh Lễ cũng vậy, lúc cắm vào bị kẹp đến phát đau.
Trần Độc Độc nhìn cây gậy thịt kia của anh, tựa hồ càng thêm hung dữ.
Thẩm Canh Lễ cũng nhìn hoa huyệt cô.
Tiểu huyệt không có lông lộ rõ ra bên ngoài, cánh môi âʍ ɦộ bị cự vật của anh kéo mở ra, chưa kịp khép lại, giờ vẫn đang sưng đỏ trào ra chất lỏng trong suốt.
"Đừng nhúc nhích, tách chân ra."
Trần Độc Độc bị anh nhìn chằm chằm như vậy thì không khỏi cảm thấy xấu hổ, vô thức kẹp chặt chân lại, nhưng Thẩm Canh Lễ không cho mà tách chân cô ra.
Nhìn vào âʍ ɦộ của cô.
Sau đó anh đưa tay ra ấn vào âm đế đang căng phồng.
Cô có thế nào cũng không tưởng tượng ra nổi, lần đầu tiên thoải mái đến cao trào lại là do Thẩm Canh Lễ dùng tay ấn vào hạt châu nhô lên.
Thẩm Canh Lễ nhéo vào âm đế của cô, cô đạt đến cực khoái, hai chân mềm nhũn yếu ớt ngã xuống trước mặt Thẩm Canh Lễ.
Bên trên cự vật Thẩm Canh Lễ vẫn còn dính chút máu, chưa mềm ra mà vẫn cương cứng dựng thẳng tắp.
Trần Độc Độc muốn nhìn thấy cái đó của anh mềm xuống.
Vì vậy cô đưa tay ra, bắt lấy vật cứng giữa hai chân anh bắt đầu lên xuống.
Thì ra xem nhiều phim AV cũng có ích, ít nhất thì trong đó mấy nữ chính kia cũng có làm cái này.
Cô giúp anh giải quyết.
Vẻ mặt của Thẩm Canh Lễ chuyển sang hưởng thụ.
Có điều không được bao lâu anh liền bắn ra.
Bắn đầy vào tay cô.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lên tay Trần Độc Độc.
Trần Độc Độc nhìn Thẩm Canh Lễ, cả hai đều có chút ngượng ngùng.
Lần thứ hai của hai người, chỉ có thể kết thúc trong thất vọng.
…
Lúc hồi tưởng lại những chuyện này, Trần Độc Độc đang uống sữa bò.
Lúc uống không thấy làm sao, bây giờ nhớ lại những cảnh tượng đó khiến cô cảm thấy mùi vị của chai sữa này có chút... quái lạ.
Màu cũng lạ.
Trần Độc Độc không uống nữa.
Vứt chai sữa đi.
Thẩm Canh Lễ nhìn thấy cô vứt sữa đi thì hỏi cô: "Sao lại không uống nữa?"
Cô là người không lãng phí, đặc biệt là đồ ăn, ăn gì uống gì cũng đều uống hết, chai sữa ban nãy cô mới uống có hai ngụm đã vứt đi rồi.
Gương mặt anh lộ vẻ băn khoăn.