Cô nhìn một lượt, cảm thấy rất hài lòng.
Cô là người đầu tiên đến ký túc xá.
Những người khác vẫn chưa tới.
Nghĩ tới Thẩm Canh Lễ ban nãy, bày ra cái vẻ mặt thối, tuy rằng trước nay anh vẫn luôn lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ cô thấy anh như vậy.
Có lẽ do gia đình phá sản ảnh hưởng rất lớn đến anh, vẻ mặt đó của anh, hệt như muốn gϊếŧ chết tất cả mọi người.
Nhưng mà, làm sao gia đình anh lại có thể đột nhiên phá sản được?
Gia sản lớn như thế, nếu một phú nhị đại như Thẩm Canh Lễ không muốn dựa vào gia đình mà tự lập nghiệp, vậy thì cũng tuyệt đối không phải lo cơm ăn áo mặc đi.
Kể từ sau khi chia tay với Thẩm Canh Lễ, cô liền không quan tâm tới chuyện gia đình của anh nữa rồi.
Cũng không hỏi anh chuyện là thế nào.
Nhưng cô tò mò cũng muốn đi hỏi ai đó xem làm sao nhà anh lại phá sản, sau đó lại cảm thấy thôi bỏ đi.
Thẩm Canh Lễ là người kiêu ngạo như vậy, nhỡ đâu anh không nói với bạn học, cô đi hỏi chẳng may lại thành công bố ra bên ngoài thì sao.
Chẳng có bức tường nào là kín, nếu chuyện nhà Thẩm Canh Lễ phá sản nói ra bên ngoài, anh nhất định sẽ cảm thấy mất mặt.
…
Nếu hai người từ nhỏ lớn lên bên nhau, thanh mai trúc mã, vậy thì Trần Độc Độc và Thẩm Canh Lễ cũng miễn cưỡng coi như thanh mai trúc mã đi.
Bởi vì Trần Độc Độc từ nhỏ đã là đồ chơi của Thẩm Canh Lễ.
Cha của Trần Độc Độc là tài xế của cha Thẩm Canh Lễ.
Thẩm gia đối xử với cha cô rất tốt, cô vốn là một đứa trẻ bị bỏ rơi trong thôn, cha cô lên thành phố làm việc nên cô ở cùng bà ngoại, sau đó cha cô lái xe cho cha Thẩm Canh Lễ, đãi ngộ vô cùng tốt, lại còn được cấp miễn phí cho một căn phòng nhỏ.
Vì vậy ông liền đón con gái lên thành phố ở cùng mình.
Ông đón con gái từ dưới quê lên, năm cô sáu tuổi, Trần Độc Độc lần đầu tiên được đến thành phố lớn, thắt hai bím tóc đuôi ngựa, theo cha đến nhà Thẩm.
Cảm giác vô cùng hào hoa sang trọng.
Khu phú hào nơi lưng chừng núi có duy nhất một căn biệt thự ba tầng, cực kỳ rộng rãi, bên ngoài còn có hồ bơi hoa viên, so với những căn nhà mà cô từng thấy trên TV còn trang nhã, khí thế hơn rất nhiều.
Cha đưa cô vào trong, vừa bước vào liền nhìn thấy Thẩm Canh Lễ từ trên lầu đi xuống.
Anh rất cao lại trắng trẻo, sạch sẽ hơn hẳn những cậu bé mà cô biết trong thôn.
Hơn nữa, anh còn rất đẹp trai, là chàng trai đẹp trai nhất mà cô từng gặp.
Hai người bằng tuổi nhau nhưng người kia cao hơn cô rất nhiều.
Cô gầy gò còn bẩn thỉu, Thẩm Canh Lễ thậm chí còn không thèm nhìn cô, nghĩ rằng cô là thứ rác rưởi bẩn thỉu.
Cha nói với cô: "Độc Độc, đây là Thẩm thiếu gia, sau này gặp cậu ấy, nhất định phải chào hỏi, chào là thiếu gia, biết không?"