Bầu không khí vì câu nói của Chu Dịch mà đột nhiên trở nên quỷ dị, Khương Nghênh quay đầu nhìn anh, đáy mắt người đàn ông lộ ra nét cười. Cô vẫn duy trì vẻ mặt thản nhiên đi lướt qua anh."Không cần, tôi không có nhu cầu trong phương diện này."
Nói rồi bước chân cô dường như nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã bỏ lại Chu Dịch ở phía sau. Anh nhìn theo bóng lưng mềm mại của cô rời đi, nụ cười càng thêm rõ nét.
Khương Nghênh đã đi khá xa nhưng khi gần vào đến nơi cô vẫn cố ý đi chậm lại chờ Chu Dịch. Dù gì hai người cũng là vợ chồng mới cưới, nếu không thể thân mật gắn bó với nhau thì cũng nên tương kính như tân, đối với nhau kính trọng một chút.
Hai người sóng vai nhau bước vào, khi vừa vào đến phòng khách bỗng một chiếc cốc gốm sứ không biết từ đâu bay về phía hai người.
Chu Dịch phản ứng nhanh vội kéo tay cô ra đằng sau, thân thể cao lớn đứng chắn phía trước.
Cốc trà đập mạnh vào ngực, sau đó men theo thân người anh rơi xuống đất vỡ tan tành.
Chu Dịch nhăn mặt, cốc trà nóng đổ hết lên người anh.
Nhìn thấy như vậy Khương Nghênh toan muốn tiến lên giúp anh lại bị Chu Dịch giữ tay chặn lại.
"Thằng khốn này, cả ngày chỉ biết ở ngoài làm chuyện bê bối, ngoài chuyện này ra con không biết làm gì nữa hả?"
"Hai ngày trước vừa có tin đồn qua lại với cô người mẫu của tạp chí Phong Thượng, hôm nay lại rộ lên tin đồn con và một minh tinh mới vào Chu thị bị phóng viên chặn lại ngay trước cửa khách sạn. Con không thể để ta yên tâm được à?"
Lão nhân gia đã ngoài 70 tuổi nhưng do chăm sóc nên trông bề ngoài chỉ tầm 60. Ông cụ ngồi thẳng lưng trên ghế sofa, ánh mắt nghiêm nghị, vẻ mặt đầy giận dữ.
Chu Dịch chậm rãi tháo hai cúc áo trên cùng, cười cười: "Sao con lại không khiến ông bớt lo lắng được? Chẳng phải hôm qua con vừa ký kết cho ông một đơn đặt hàng nước ngoài hay sao?"
Nghe thấy vậy ông cụ đã không còn tức giận,vẻ mặt dịu đi phần nào.
Ông cụ liếc nhìn Chu Dịch, hai tay giữ gậy, giọng nói cất lên lạnh lùng: " Qua đây, để ta xem có bị thương không?"
Chu Dịch thấy ông đã hoà hoãn mới buông tay Khương Nghênh tiến về phía trước.
"Ông nội, là ai lại mách lẻo với ông thế?"
Chu Dịch là đứa cháu ông cụ Chu thương nhất nhà, những năm gần đây đối với chiếc tốt mà anh làm ra chỉ mắt nhắm mắt mở.
Dù có phạt đi chăng nữa cũng chỉ như mèo gãi ngứa, đao hạ lưu nhân.
Chu Dịch ngồi xuống ghế bên cạnh, ông cụ Chu liếc mắt nhìn anh.
"Con cũng không còn nhỏ nữa, làm chuyện gì cũng phải chú ý chừng mực, đừng để người khác nắm được điểm yếu."
Nói rồi ông quay sang nhìn Khương Nghênh, ánh mắt dịu đi, giọng nói cũng nhẹ đi vài phần.
"Chuyện hôm nay con xứ lý rất tốt!"
Khương Nghênh mỉm cười: "Cảm ơn ông nội."
Ông cụ Chu lại tiếp lời.
"Nghênh Nghênh, con với A Dịch cũng không còn nhỏ nữa, đừng cứ dồn hết tinh lực cho công việc như vậy. Bỏ chút thời gian chăm sóc cho gia đình đi, cố gắng phấn đấu để năm sau ông còn bế chắt."
Khương Nghênh vẫn duy trì nụ cười trên gương mặt, cười nhưng trong lòng không cười.
"Dạ vâng!"
Nói rồi cô chủ động vào bếp phụ giúp mấy việc lặt vặt.
Ông cụ Chu nhìn theo bước chân Khương Nghênh, nhíu mày nói với Chu Dịch.
"Rốt cuộc thái độ của con đối với Nghênh Nghênh là gì?" Nếu con thật sự không thích con bé thì cho nó một khoản tiền rồi hai đứa chia tay trong hòa bình. Dù gì ta cũng nhìn con bé khôn lớn, còn cứ như vậy..."
Không đợi ông cụ Chu nói xong Chu Dịch vươn tay lấy một quả táo bỏ vào miệng, chân mày anh giãn ra, vừa nhai vừa nói với vẻ lười biếng.
"Ông nội, ông thích chắt trai hay chắt gái?"
Cụ Châu khựng lại, nhất thời không kịp phản ứng, rồi ngay sau đó đã nở nụ cười vui vẻ.
"Cuối cùng cũng nghĩ thông rồi à? Muốn cùng Nghênh Nghênh sinh một đứa?"
Chu Dịch duỗi chân, bình tĩnh trả lời: "Vâng, sinh một đứa!"