Khi Khương Nghênh từ nhà bếp bước ra, Châu Dị đã dỗ cho ông cụ Châu cười vui vẻ.
Khương Nghênh cũng thấy bình thường trước việc này, Châu Dị có khả năng như vậy. Nam nữ gì cũng chơi tuốt, già trẻ gì cũng đều lấy lòng được.
Khi gần đến giờ cơm, những thành viên khác của nhà họ Châu lục tục về đến nhà.
Ông cụ Châu chỉ có một người con trai, chính là cha của Châu Dị, Châu Hoài An.
Châu Hoài An có ba con, là Châu Diên, Châu Dị, và con gái út Châu Kỳ.
Châu Diên và Châu Kỳ là con của người vợ hiện tại với Châu Hoài An. Còn Châu Dị là con của Châu Hoài An và thanh mai trúc mã.
Về cơ bản thì mọi người tương tác với nhau có thể dùng những từ này để hình dung: hòa hợp, hòa thuận, đạo đức giả.
Lúc ăn cơm, bà Châu dùng đũa chung gắp thức ăn cho Châu Dị vài lần, thể hiện hình tượng người mẹ hiền trang nghiêm.
Châu Kỳ hờn mát: “Mẹ, mẹ cứ thiên vị anh hai.”
Bà Châu cười hiền từ.
“Mẹ thiên vị anh hai hồi nào, con nào cũng là con, tụi con có đứa nào mà mẹ không thương.”
Châu Diên lúc này tiếp lời nho nhã:
“Mẹ lúc nào cũng vậy mà, mẹ thương Dị nhất thôi.”
Ba mẹ con mẹ xướng con hát, Châu Dị nửa cười nửa không lấy muỗng ăn canh, tựa như người ngoài cuộc.
Sau bữa cơm, Khương Nghênh đứng dậy thu dọn bát đĩa cùng với người giúp việc. Châu Kỳ hắn giọng õng ẹo nói.
“Khương Nghênh, lát nữa thái cam giúp tôi với.”
Khương Nghênh bình thản, hờ hững đáp: “Được rồi.”
Châu Dị đứng ở góc trước cửa số gọi điện, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, xoay về phía Châu Kỳ.
“Khương Nghênh?”
Châu Kỳ ngẩn ra, lập tức nhoẻn miệng cười.
“Thì người ta kêu thuận miệng rồi rồi mà. Mấy năm nay em đều gọi như vậy, chị hai, chị hai, sau này em nhất định sẽ ghi nhớ.”
Châu Kỳ nói xong, bước đến trước mặt Khương Nghênh, lắc lắc cánh tay cô rồi làm nũng.
“Chị hai, em sai rồi. Chị lớn không chấp nê con nít nhé.”
Khương Nghênh cười nhạt, ánh mắt xa cách.
“Không sao.”
Châu Dị nhìn hai người, tiếp tục gọi điện.
“Người mà cậu nói không được, đổi người khác đi.”
Không biết đối phương nói gì, ánh mắt Châu Dị đầy sự giễu cợt.
“Được rồi, cậu tự xử lý đi.”
Sau khi cúp máy, Châu Dị quay lưng vào nhà bếp.
Khương Nghênh đang cúi đầu rửa bát, mái tóc một bên rũ xuống bị một bàn tay to kéo ra phía sau giữ lại.
“Ông nói tối nay ở lại, ý em thế nào?”
Khương Nghênh nghe nói vậy, hai tay đang rửa bát khựng lại.
“Theo ý anh thôi.”
Châu Dị ngã người về phía trước, cúi đầu sát vào một bên tai đang ửng đỏ của Khương Nghênh, giọng nói trầm vô cùng quyến rũ.
“Yên tâm, anh ngủ sô pha.”
Khương Nghênh theo ý thức nghiêng người về trước.
“Châu Dị, anh đứng xa em ra.”
Châu Dị cười.
“Em sợ gì?”
Khương Nghênh đặt chiếc bát vừa rửa xong lên giá, xoay người lại nhìn vào Châu Dị. Tóc đang bị Châu Dị giữ rơi xuống.
“Tháng sau Châu Thị Media sẽ tổ chức đại hội cuối năm. Trong vòng một tháng, anh đừng có để bị xì-căng-đan nữa.”
Châu Dị đút hai tay vào túi quần, bàn tay từng giữ tóc của Khương Nghênh xoắn xoắn trong túi quần.
“Nếu bất cẩn bị tung tin đồn thì sao?”
Khương Nghênh chau mày.
“Anh không thể chú ý ảnh hưởng một chút được sao?”
Châu Dị cười ngốc.
“Hơi khó mà.”
Khương Nghênh đưa tay đẩy anh ra.
“Vậy anh cứ thoải mái đi.”
Khương Nghênh nói xong, bước ra khỏi nhà bếp và lên lầu. Nụ cười trên gương mặt Châu Dị tắt dần, rồi liếc sang người giúp việc đang đứng ở một bên.
“Sau này hạn chế để cô ấy nhúng tay vào việc nhà.”
Người giúp việc rất sợ Châu Dị, đỏ mặt nói:
“Vâng, là mợ hai nhất mực đòi làm.”
Châu Dị nhếch môi cười.
“Nếu sau mà còn để cô ấy làm nữa thì cô tự cuốn gói xéo đi.”
Người giúp việc không nói nên lời.
Châu Dị bước ra khỏi nhà bếp lại gặp ngay Châu Diên.
Châu Diên với dáng vẻ nho nhã gần gũi: “Dị à!”
Châu Dị bình thường rất khinh thường bộ dạng này của Châu Diên. Cười đầy chế giễu.
“Anh cả có chuyện gì à?”
Châu Diên đưa ly rượu vang đang cầm cho Châu Dị.
“Chú đã cưới Khương Nghênh rồi, thì nên chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn, tuy trông cô ấy có vẻ kiên cường nhưng thực ra nội tâm rất yếu đuối.”
Châu Dị đưa tay cầm lấy ly rượu từ Châu Diên, nháy mắt.
“Tại sao tôi cưới cô ấy, người khác không biết đã đành, lẽ nào anh cũng không biết?”