Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 62: Mộ tổng cũng tiềm quy tắc?! (25)

Trả lời xong, Bạch Tố Linh nhìn lại trang chính thức của mình, giật mình kinh ngạc khi thấy số lượng thông báo khổng lồ.

Không phải chứ? Chỉ là chửi bới thôi mà sao đột nhiên tăng vọt thế này?

Bạch Tố Linh vội vàng kiểm tra, nhìn thấy rõ nguyên nhân, Bạch Tố Linh không khỏi bật cười, trong tâm tràn đầy ngọt ngào.

[Thích ăn cá nhất]: Haha, nhìn mấy người luôn miệng gọi Bạch Tố Linh là nữ thần khiến tôi cười chết mất. Thật chờ mong được xem sắc mặt của mấy người khi cô ta bị lộ ra tin tức được vị lão đại già khụ bụng phệ nào đó bao nuôi!

[Mộ Tử Quân V] trả lời [Thích ăn cá nhất]: Tiểu Linh không phải bị bao nuôi. Cảm ơn!

[Mộ Tử Quân V] trả lời [Thích ăn cá nhất]: Tôi cũng không già khụ hay bụng phệ. Cảm ơn!

[Tiểu Vy xinh đẹp]: Má ơi tôi vừa mới thấy cái gì thế này???????

[ABCXYZ]: Mộ tổng?! Mộ thị?! Không phải bị hack tài khoản rồi đấy chứ?!!!!

[Anti Bạch Tố Linh]: Không thể nào! Mộ Tử Quân trước giờ không dính nữ sắc không chơi quy tắc ngầm, sao có thể có dính dáng gì với Bạch Tố Linh được!

[Fan cuồng Bạch Tố Linh]: Mắc mớ gì không thể? Chả lẽ Mộ Tử Quân cả đời liền không lấy vợ? Không thấy nữ thần nhà tôi bảo là người yêu sao!

[Anti Bạch Tố Linh]: Mộ Tử Quân là loại người nào? Bạch Tố Linh lại là loại người nào? Mộ Tử Quân có thể lấy vợ, nhưng tôi tuyệt không tin người đó là Bạch Tố Linh!

[Mỗi ngày hóng hớt showbiz]: Hình như tôi đang nằm mơ… Bạch Tố Linh vậy mà có quan hệ với Mộ tổng Mộ thị?!!!

Bạch Tố Linh nhìn mọi người điên cuồng nhắn tin dưới bài đăng của mình, đột nhiên phát hiện Mộ Tử Quân lại tiếp tục trả lời cư dân mạng.

[Mộ Tử Quân V] trả lời [ABCXYZ]: Không phải bị hack.

[Mộ Tử Quân V] trả lời [Anti Bạch Tố Linh]: Chờ tôi phá vỡ niềm tin của cậu.

[Mộ Tử Quân V] trả lời [Mỗi ngày hóng hớt showbiz]: Không phải nằm mơ.

Bạch Tố Linh rốt cuộc nhịn không nổi, phá ra cười vui vẻ, lại phát hiện Mộ Tử Quân ngẩng đầu nhìn mình thì nén cười, chạy đến nhào vào lòng anh.

“Quân! Sao lúc trước em lại không phát hiện anh đáng yêu đến mức này chứ!”

Mộ Tử Quân cũng không khó chịu khi bị nói đáng yêu, vòng tay ôm lấy cô mỉm cười nói, “Đáng yêu sao? Vậy em có phải nên thể hiện một chút hành động gì đó không?”

Bạch Tố Linh đang rất vui vẻ hào hứng, nghe anh nói vậy cũng không xấu hổ, đưa mặt lại gần mổ lên môi anh một cái.

Hai mắt Mộ Tử Quân lóe lên ý cười, thật hiếm thấy cô chủ động thân mật với anh mà lại không xấu hổ a.

“Chỉ như vậy? Xem ra anh cũng không đáng yêu lắm nên tình yêu em dành cho anh mới chỉ có như thế,” Mộ Tử Quân không hài lòng nói.

Bạch Tố Linh ngây người, do dự một chút, cuối cùng quyết định lại lần nữa chủ động hôn lên môi anh. Sợ anh còn chê không đủ, cô cắn răng đè xuống ngượng ngùng, khẽ vươn đầu lưỡi liếʍ nhẹ môi anh, tích tắc sau đã vội tách ra, lúc này khuôn mặt đã đỏ bừng.

Cảm nhận được cảm giác ướŧ áŧ trên môi, đôi mắt Mộ Tử Quân trở nên thâm sâu tối tăm, vẫn không hài lòng, “Chỉ có thế?”

Bạch Tố Linh thấy anh được voi đòi tiên thì xấu hổ trừng anh, lúc anh cho rằng cô sẽ nói anh xấu thì lại thấy cô nhắm mắt lại, hàng lông mi đen dài nhẹ run rẩy, cánh môi đỏ thắm diễm lệ hơi hé mở, “Anh muốn thế nào thì tự tới đi…”

Nghe cô mời gọi như thế, Mộ Tử Quân làm sao có thể chịu nổi, không phí thêm một giây nào lập tức áp lên môi cô, nhân lúc miệng cô còn hơi mở vì đang nói, anh đưa lưỡi xộc thẳng vào.

Một tay anh đưa lên giữ chặt sau gáy cô, khiến cô không thể cử động, chỉ có thể để mặc anh tùy ý hôn. Eo cô bị bàn tay còn lại của anh siết chặt, kéo sát vào trong lòng, giữa hai người liền dường như không còn kẽ hở.

Mộ Tử Quân nồng nhiệt hôn cô, chiếc lưỡi nóng ấm của anh điên cuồng càn quét trong miệng cô, lướt qua hàm răng, lướt qua vòm họng, cuối cùng lại tóm lấy lưỡi cô, cuốn lấy dây dưa không ngừng, hút cạn toàn bộ nước mật ngon ngọt của cô.

Bạch Tố Linh mơ hồ cảm nhận được dưới thân mình có vật cứng rắn nóng hổi đâm vào, trong đầu vang lên một tiếng nổ lớn, hai tay run rẩy đặt trước ngực anh, vừa xấu hổ vừa có chút sợ hãi nhưng lại không còn sức lực nào để đẩy anh ra.

Cảm nhận được sự run rẩy của Bạch Tố Linh, rốt cuộc Mộ Tử Quân cũng rời đi, gục đầu vào trong hõm cổ cô thở hổn hển, từng hơi thở nóng rực tràn đầy hoocmon nam tính phả lên da thịt cô, khiến nhiệt độ toàn thân Bạch Tố Linh tăng lên, da thịt trắng nõn nổi lên một tầng đỏ ửng mê người.

“Nếu không phải ở đây không có đồ thì anh nhất định sẽ không tha cho em!” Mộ Tử Quân cắn răng nói.

Bạch Tố Linh xấu hổ đến cực hạn, quẫn bách mím môi không dám nói lời nào.

Ngồi một lúc lâu, rốt cuộc Mộ Tử Quân kiềm chế được lửa nóng trong người, ngẩng đầu rời khỏi hõm cổ cô thì thấy cô vẫn xấu hổ đỏ mặt như cũ, môi mím lại trông có phần căng thẳng thì khẽ cười, hôn lên trán cô, “Sớm muộn gì cũng thuộc về anh thôi, sợ hãi thế à?”

Bạch Tố Linh ủy khuất bĩu môi, gật đầu lại lắc đầu, “Sợ anh không kiềm được làm ở đây…”

Không nghĩ đến cô sẽ thành thật như vậy, Mộ Tử Quân bật cười xoa đầu cô, “Sợ thì ra sô pha ngồi đi, đừng quyến rũ anh nữa.”

Bạch Tố Linh nhăn mũi, vừa hấp tấp xuống khỏi người anh vừa lẩm bẩm, “Rõ ràng là anh bắt đầu trước!”

Lúc nào cũng đổ lỗi cho cô!

Mộ Tử Quân không ngừng được cười, nhìn cô luống cuống chạy đến sô pha, trong lòng tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.

*

Ngày hôm sau.

Vì được Tề Hinh dặn dò trước nên hôm nay Bạch Tố Linh không đến công ty cùng Mộ Tử Quân mà ở nhà chờ tổ chương trình đến để lắp trước máy quay.

Tầm hơn mười giờ, đạo diễn cùng biên kịch và một vài nhân viên trong đoàn đến.

Ngoại trừ đạo diễn đã được Hà tổng khai sáng thì những người khác vẫn không biết gì, lúc thấy Bạch Tố Linh sống ở trong khu dân cư sang trọng bậc nhất thành phố này, trong lòng ai nấy đều không khỏi gợn sóng, có một số người còn ác ý phỏng đoán chắc chắn cô đã được vị nào đó bao nuôi.

“Mã đạo diễn, mọi người đến rồi,” Bạch Tố Linh mở cửa đón bọn họ vào.

“Bạch tiểu thư, chào buổi sáng,” Mã đạo diễn cười thân thiện.

“Anh gọi thẳng tên tôi là được rồi,” Bạch Tố Linh khiêm tốn đáp.

Đến lúc vào nhà, Mã đạo diễn nhìn một vòng bên trong, không khỏi cảm thán đúng là nhà của Mộ tổng có khác!

“Bạch Tố Linh, theo như trong hợp đồng thì chúng tôi sẽ phải gắn máy quay ở mỗi nơi trong nhà, ngoại trừ một số nơi riêng tư như phòng tắm hoặc những nơi đặc biệt cô cảm thấy không thể đặt máy quay. Nhưng cô cứ yên tâm, máy quay đúng năm giờ sáng ngày mai mới bắt đầu được mở. Nếu có vô tình bị máy quay bắt trúng hình ảnh nào mà cô không muốn được phát sóng, cô cứ tùy tiện nói, chúng tôi nhất định sẽ cắt bỏ.”

Thấy thái độ khách khí của đạo diễn đối với Bạch Tố Linh, các nhân viên không khỏi kinh ngạc.

Chẳng lẽ ô dù của Bạch Tố Linh lớn vậy sao?

Bạch Tố Linh nhẹ cười, “Được, cám ơn anh. Để tôi dẫn các anh đến những nơi có thể đặt camera.”

Sau đó, Bạch Tố Linh đi một lượt tất cả các phòng để chỉ cho bọn họ, ngoại trừ phòng tắm, phòng ngủ của Mộ Tử Quân và thư phòng của anh.

Xong xuôi, Bạch Tố Linh ngồi ở phòng khách chờ bọn họ loay hoay tới lui khắp nơi trong nhà lắp đặt các máy quay hai mươi bốn giờ. Đợi đến khi bọn họ gần xong, Bạch Tố Linh nhắn cho Mộ Tử Quân.

“Bên này sắp xong rồi, lát nữa em dẫn bọn họ đến công ty nhé. Anh thật sự chắc chắn có thể đặt máy quay trong phòng làm việc của anh sao?”

“Chắc chắn, em yên tâm, anh đã có chuẩn bị rồi. Chờ em.”

Bạch Tố Linh nhẹ mỉm cười, đặt điện thoại xuống, quan sát tổ chương trình hoàn thành nốt công việc.

Thấy bọn họ cuối cùng cũng xong, đang thu dọn lại đồ đạc, Bạch Tố Linh tiến đến bên cạnh Mã đạo diễn nói, “Đạo diễn, vẫn còn một nơi nữa, mọi người dọn dẹp xong thì đi theo tôi nhé.”

“Được,” đạo diễn gật đầu.

Chương trình này cần quay suốt hai mươi bốn giờ trong ba ngày liên tục nên tất cả những địa điểm minh tinh hay lui tới đều sẽ được lắp camera để thuận tiện quay lại, vì vậy ông cũng không ngạc nhiên khi nghe cô bảo vẫn còn địa điểm cần lắp camera.

Sau khi thu dọn xong, Bạch Tố Linh cùng tổ chương trình rời khỏi nhà, để thuận tiện cô lên xe của Mã đạo diễn ngồi, đưa địa chỉ Mộ thị cho anh để anh lái đến đó, những người còn lại thì lái xe theo sau.

Lúc đến trước Mộ thị, ngoại trừ Bạch Tố Linh, ai nấy trong tổ quay đều kinh ngạc đến ngây người, trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn tòa nhà cao chọc trời trước mặt.

Mã đạo diễn tuy đã biết trước Bạch Tố Linh có quan hệ thân mật với Mộ Tử Quân, ông vẫn không thể không kinh ngạc khi biết nơi cô dẫn bọn họ đến là Mộ thị.

Có cho ông một trăm cái đầu thì ông vĩnh viễn cũng sẽ không đoán ra được Mộ Tử Quân sẽ cho phép bọn họ đến công ty anh quay chương trình.

Ngay cả Mã đạo diễn còn kinh ngạc đến vậy thì nói gì những người khác?

Biên kịch không nhịn được do dự hỏi đạo diễn, “Chúng ta… không đến nhầm nơi chứ?”

Mã đạo diễn tràn đầy phức tạp lắc đầu.

Biên kịch nuốt một ngụm nước bọt, hỏi tiếp, “Nơi này ngoài Mộ thị ra… còn có cái gì khác sao…?”

Mã đạo diễn lại lắc đầu.

Biên kịch nhất thời cảm thấy dung lượng não của mình thật thiếu.

“Đi thôi,” Bạch Tố Linh thấy bọn họ sợ ngây người thì mỉm cười, thản nhiên như không bước vào bên trong.

Mã đạo diễn hồi thần, nhanh chóng theo sau cô.

Biên kịch và các nhân viên khác do dự một lát, rốt cuộc vội vàng xách theo đồ đi vào, nơm nớp lo sợ bảo vệ sẽ bỗng nhiên từ nơi nào đó xông ra, đá bọn họ ra ngoài.

Nhưng mà, một đường thẳng từ ngoài tòa nhà đến tầng cao nhất, không những không có bảo vệ xuất hiện, mà các nhân viên khác cũng chỉ hiếu kỳ nhìn bọn họ rồi thôi.

Vài nhân viên lúc trước ác ý nghĩ Bạch Tố Linh bị bao nuôi, hiện tại liền có chút không tin tưởng.

Mộ tổng cũng sẽ tiềm quy tắc sao…?