Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 33: Trở về thời học sinh (31)

Bình thường Diệp Khinh Quân mặc đồ, quần áo cũng không thể nào che lấp hết sự quyến rũ cuốn hút từ trên người anh tỏa ra thì nay khi chỉ còn lại một chiếc quần đùi, Hàn Nhược Linh làm sao có thể cưỡng lại nổi chứ.

Toàn thân trên của anh để trần, lộ ra da thịt trắng nõn như bạch ngọc, từng đường cơ bắp xinh đẹp theo từng động tác của anh mà như ẩn như hiện. Bờ vai rộng rãi, cơ ngực săn chắc, vòng eo thon thả không có lấy một chút mỡ thừa, trên đó lờ mờ ẩn hiện sáu khối cơ bụng vuông vắn. Đường gân chạy dọc trên cánh tay anh, không quá mức khiến người sợ hãi nhưng lại tạo nên một vẻ đẹp khỏe khoắn mạnh mẽ.

Chiếc quần anh mặc chỉ là loại quần đùi bình thường thuần một màu đen, không có hoa văn gì cả, lại làm nổi bật lên làn da khiến nữ sinh cũng phải ghen tị. Phía trên quần như ẩn như hiện hai đường nhân ngư, phía dưới quần lại là hai đôi chân thon dài thẳng tắp.

Toàn thân anh toát ra một loại khí chất vừa thư sinh vừa mạnh mẽ, vừa thanh lãnh lại vừa quyến rũ, khiến Hàn Nhược Linh cơ hồ không dời được tầm mắt.

Đây chính là loại hình mẫu lý tưởng của cô a!!!

Thấy Hàn Nhược Linh ngây người nhìn mình, Diệp Khinh Quân cong khóe môi cười sung sướиɠ, "Đẹp sao?"

Hàn Nhược Linh hồi thần, xấu hổ bối rối nghiêng đầu dời đi tầm mắt.

Nhìn người con gái trước mặt vì mình mà toàn thân nổi lên một tầng đỏ ửng xinh đẹp mê người, khỏi phải nói tâm tình Diệp Khinh Quân có bao nhiêu đắc ý thỏa mãn, "Hợp ý Tiểu Linh sao?"

Biết anh nhất định phải nghe mình trả lời, cũng biết anh lại muốn trêu chọc mình, Hàn Nhược Linh lại không thể không quẫn bách mà nói thật, "Ân."

Diệp Khinh Quân phát ra tiếng cười khe khẽ, hài lòng thay đổi chủ đề, "Cậu không thay đồ sao?"

Hàn Nhược Linh vẫn còn xấu hổ, không dám nhìn anh, khẽ lắc đầu nói, "Tớ không bơi, các cậu chơi đi, tớ ngồi trên bờ là được."

"Được," Diệp Khinh Quân mỉm cười, đưa tay nhéo vành tai cô, "Vậy tớ xuống bơi, Tiểu Linh nhớ phải nhìn tớ đấy nhé."

Hàn Nhược Linh rốt cuộc chịu không nổi, đỏ mặt trừng anh, "Cậu thật đáng ghét!"

"Hahaha," Diệp Khinh Quân bật cười, "Nhưng Tiểu Linh lại rất đáng yêu!"

Thấy cô chuẩn bị đánh mình, Diệp Khinh Quân vội nghiêng người né đi, sau đó thuận tiện buông tha cô, xoay người nhảy xuống hồ bơi.

Hàn Nhược Linh hờn dỗi nhăn mũi, bất chợt nhìn vào trong nhà thì phát hiện Tiết Hâm đã đứng ở cửa đang nhìn về phía này, cũng không rõ anh đã đứng ở đó bao lâu.

Tiết Hâm thấy cô nhìn về phía mình thì thu lại tầm mắt, bước về phía hồ bơi, nhảy xuống.

Tô Kiêu và Từ Minh đã ở trong nước chơi bóng từ lâu, thấy Diệp Khinh Quân và Tiết Hâm tới thì rủ hai người cùng chơi, chia thành hai đội, Diệp Khinh Quân với Tô Kiêu một đội, Từ Minh với Tiết Hâm một đội.

Tô Kiêu cầm quả bóng trên tay, đắc ý nhìn sang Tiết Hâm nhếch môi cười.

Hừ! Đánh nhau không đánh lại mày, bóng chuyền chẳng lẽ ông đây cũng không thắng được sao? Huống chi còn có Quân ca!

Hàn Nhược Linh vén váy đồng phục ngồi ở mép hồ bơi, hai chân thon nhỏ nhúng xuống hồ, thong thả nghịch nước, vừa xem bọn họ thi đấu vừa làm trọng tài.

Nói là xem trận đấu, ánh mắt Hàn Nhược Linh vẫn không khống chế được mà đặt ở trên người Diệp Khinh Quân. Những lúc anh bơi, những lúc anh vươn người tiếp bóng, dáng người hoàn mỹ của anh đều theo từng động tác mà triển lộ, giống như một bữa tiệc thị giác khiến cô không thể dời mắt.

Mười lăm phút sau, tỉ số hoàn toàn nghiêng về một bên, Tô Kiêu đắc ý cười ha hả trong khi Từ Minh và Tiết Hâm thì mệt bở hơi tai.

Từ Minh không cam lòng hô, "Không công bằng tí nào! Một mình Quân ca cũng đủ chấp ba người chúng ta rồi!"

Sau một hồi chơi đùa, Tô Kiêu đã không còn ý đồ tranh chấp với Tiết Hâm nữa, lúc này nghe Từ Minh nói vậy thì trong đầu nảy lên một ý tưởng, bơi qua bên bọn họ, "Cậu nói đúng! Chúng ta cùng một phe đi, đấu với Quân ca! Tớ không tin ba người chúng ta hợp lại mà cũng không thắng được Quân ca!"

Tiết Hâm nhìn Tô Kiêu, rõ ràng mười lăm phút trước còn hùng hổ trừng anh, hiện tại đã chạy sang bên anh cùng anh đối đầu với Diệp Khinh Quân rồi.

Diệp Khinh Quân thấy Tô Kiêu phản phe thì nhướng mày, câu môi cười, trong mắt lóe lên một tia hứng thú, "Tới!"

"Quân ca! Cậu đừng vội kiêu ngạo! Bọn tớ lần này nhất định có thể thắng cậu!" Từ Minh cũng hào hứng hô lên, quay đầu nói với Tiết Hâm, "Cậu đứng ở phía sau đi, Quân ca thể lực rất tốt, những đòn tấn công xa đều dựa vào cậu cản trở đó."

Tô Kiêu lúc này cũng ham vui không còn để ý gì nữa, gật đầu lia lịa, "Đúng đúng, phía sau nhờ hết vào cậu đấy. Phía trước để bọn tôi lo cho!"

Tiết Hâm nhìn hai người, lại nhìn Diệp Khinh Quân ở phía đối diện kiêu ngạo chờ bọn họ tấn công, ánh mắt cuối cùng chuyển đến Hàn Nhược Linh đang ngồi trên bờ tươi cười vui vẻ, rốt cuộc bỏ xuống tâm sự trong lòng, thả lỏng cơ thể mà lùi ra phía sau, chơi bóng với bọn họ.

Trận đấu ba đấu một này kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn hẳn ban nãy, Hàn Nhược Linh rốt cuộc không bị cơ thể của Diệp Khinh Quân mê hoặc nữa, phấn khởi chăm chú theo dõi diễn biến trận đấu, thỉnh thoảng lại vỗ tay hoan hô.

Diệp Khinh Quân phải lấy một địch ba nhưng vẫn không rơi vào thế bất lợi, lợi dụng kỹ thuật điêu luyện của mình tùy thời thay đổi chiến thuật, cách đánh vô cùng linh hoạt khiến ba người Tiết Hâm nhiều lúc trở tay không kịp, bị anh ghi bàn.

Đương nhiên, Diệp Khinh Quân cũng không phải là ba đầu sáu tay vô địch thiên hạ, ba người Tiết Hâm cũng lợi dụng anh chỉ có một người, nhiều lúc đánh bóng đến những điểm cách Diệp Khinh Quân rất xa khiến anh không kịp bơi lại đón bóng.

Mười lăm phút sau, Diệp Khinh Quân chơi đủ, đưa tay ra hiệu dừng trận đấu, Tô Kiêu hướng Hàn Nhược Linh mong đợi hỏi, "Nhược Linh, kết quả thế nào? Ai thắng?"

"Ah!" Bị anh hỏi, Hàn Nhược Linh mới giật mình nhận ra nãy giờ cô chỉ lo theo dõi trận đấu, đã quên đếm điểm mất rồi.

Đang định thành thật thú nhận, cô bỗng nghe Ellie nói, "Ký chủ, là 12-10, nghiêng về Diệp Khinh Quân."

"Cảm ơn em nhiều lắm Ellie!"

Hàn Nhược Linh mừng rỡ nói rồi hướng mọi người thông báo kết quả.

"Không thể nào!" Tô Kiêu vừa nghe mặt mày liền ủ dột, "Ba đánh một mà vẫn không thắng được Quân ca sao? Không được, Quân ca, chúng ta lại chơi thêm ba ván nữa!"

Diệp Khinh Quân xua tay, "Không chơi nữa, mấy cậu tự chơi đi. Đằng nào kết quả cũng thế thôi."

Thái độ tự phụ của anh khiến cả ba người tức mà không phản bác được, đành phải thôi. Tô Kiêu ôm bóng, kéo Từ Minh về phía mình rồi nói với Tiết Hâm, "Tôi với Từ Minh đấu với cậu! Tôi cũng không tin ngay cả cậu cũng không thể thắng!"

Tiết Hâm dở khóc dở cười, lấy hai đấu một mà anh còn có thể nói đến đường đường chính chính như vậy, thật bội phục.

Diệp Khinh Quân rời khỏi trận đấu, bơi đến bên cạnh Hàn Nhược Linh.

"Cậu giỏi thật đấy!" Hàn Nhược Linh ngưỡng mộ khen ngợi.

Diệp Khinh Quân cười cười, khuỷu tay chống lên thành hồ bơi, cầm lấy bàn tay cô xoa nắn.

Hàn Nhược Linh đã quen với sở thích này của anh nên để mặc anh chơi, mắt thấy ba người kia đã bắt đầu một trận đấu mới, Hàn Nhược Linh liền chú tâm theo dõi.

Diệp Khinh Quân sờ nắn một lúc, thấy người bên cạnh không có phản ứng gì thì nhìn lên, phát hiện sự chú ý của cô đều đặt trên ba người kia thì tâm tình trầm xuống, buông tay cô ra. Anh bơi đến trước mặt cô, khoanh hai tay lại đặt lên trên đùi cô, cả khuôn ngực rắn chắc không bị bất cứ vật gì che đậy cứ thế áp sát lên hai chân cô.

"Á! Cậu làm gì vậy? Mẹ tớ thấy bây giờ!" Hàn Nhược Linh giật mình nhìn sang, phát hiện anh đã đến gần mình đến vậy rồi thì lo lắng hô, vội vàng đẩy anh ra.

Nhưng hai tay Diệp Khinh Quân giống như mọc ở trên người cô vậy, đẩy mãi mà không nhúc nhích tí nào. Nơi bắp chân truyền đến một loại cảm xúc ấm áp, vừa đàn hồi vừa cứng rắn, khiến Hàn Nhược Linh xấu hổ không thôi.

Diệp Khinh Quân tựa cằm lên đầu gối cô, ngẩng đầu nhìn cô nói, "Tiểu Linh, mặc dù tớ đã bảo sẽ không ghen nhưng mà cậu cũng không thể ở trước mặt tớ nhìn chằm chằm bọn họ được."

"Tớ, tớ là theo dõi trận đấu mà..." Hàn Nhược Linh lắp bắp giải thích.

"Cũng không được, tớ sẽ khó chịu."

Diệp Khinh Quân nghiêm túc nhìn cô, trong mắt bằng phẳng trong suốt không một gợn sóng khiến Hàn Nhược Linh dần bình tĩnh lại, dè dặt hỏi, "Khó chịu thật à?"

"Cậu nói xem?"

Vì Diệp Khinh Quân tựa cằm lên đùi cô, đầu lại ngẩng lên nhìn cô khiến anh lúc này trông khác hoàn toàn với mọi ngày, làm Hàn Nhược Linh có cảm giác như bị một chú cún nhỏ đáng thương rưng rưng ánh mắt nhìn mình vậy.

Hàn Nhược Linh đưa tay vuốt ve tóc anh, thỏa hiệp, "Được rồi, vậy sau này tớ không nhìn nữa."

Khóe môi Diệp Khinh Quân lập tức cong lên, hai mắt lóe lên tia đắc ý, với tay lên xoa đầu cô, "Thật ngoan!"

Quả nhiên, ảo tưởng chỉ là ảo tưởng, Diệp Khinh Quân sao có thể giống cún con đáng thương được chứ!