Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 32: Trở về thời học sinh (30)

Hàn Nhược Linh dựa vào anh một lát liền ngồi ngay ngắn lại, cô vẫn nhớ rõ hiện tại đang ở trong lớp, hai người họ không thể làm quá mức được, nếu không cho dù giáo viên không có ý kiến gì cũng sẽ thành có ý kiến.

Hàn Nhược Linh cẩn thận cất lắc tay vào trong hộp rồi bỏ hộp vào trong cặp mình, sau đó quay sang hỏi ý Diệp Khinh Quân, "Nếu vậy tối nay tớ cũng mời Tiết Hâm nhé?"

Diệp Khinh Quân mỉm cười, "Chỉ cần cậu muốn."

Thấy Diệp Khinh Quân thật sự không khó chịu, Hàn Nhược Linh liền thoải mái đi làm chuyện mình muốn, tranh thủ giáo viên còn chưa vào lớp nhắn tin cho Tiết Hâm.

"Tối nay tớ tổ chức sinh nhật tại nhà, cậu có thời gian đến tham dự không?"

Dựa theo ký hiệu trong khung chat, Tiết Hâm rõ ràng đã thấy tin nhắn của cô nhưng lại không trả lời.

Vài phút sau, đợi đến khi đã vào lớp, điện thoại Hàn Nhược Linh mới rung lên.

Cô lén lấy ra nhìn, phát hiện là Tiết Hâm nhắn lại.

"Cậu thật sự muốn tớ đến sao?"

Hàn Nhược Linh bỗng có chút phức tạp khó diễn tả thành lời. Tiết Hâm rõ ràng là một chàng thanh niên sôi nổi vui tươi đầy sức sống, tựa như ánh mặt trời, nhưng bây giờ lại trở nên do dự dè dặt như thế này...

Hàn Nhược Linh nhìn giáo viên ở trên bục giảng, muốn trả lời tin nhắn nhưng lại sợ bị bắt gặp. Đương lúc đắn đo, điện thoại trong tay cô bỗng bị người bên cạnh cầm lấy.

"Cậu..." Hàn Nhược Linh ngạc nhiên nhìn sang.

"Để tớ," Diệp Khinh Quân vừa bấm điện thoại vừa trả lời, "Giáo viên sẽ không quan tâm tớ làm chuyện gì."

Hàn Nhược Linh nghĩ giây lát, quyết định tin tưởng giao cho anh, ngay ngắn ngồi lại tiếp tục nghe giảng.

Một lát sau, Diệp Khinh Quân trả lại điện thoại cho cô, cô liền nhét vào trong túi váy.

Diệp Khinh Quân cười cười, viết lên vở một dòng chữ rồi đưa sang cho cô.

"Không kiểm tra à?"

Hàn Nhược Linh khẽ lắc đầu, viết lại, "Tớ hiểu cậu, cũng tin cậu."

Bởi vì cậu khinh thường làm chuyện đó.

Độ cong khóe môi Diệp Khinh Quân càng thêm cao.

Hóa ra được người khác hiểu mình tin mình lại là chuyện khiến người vui vẻ như vậy.

Cách đó ba phòng, tại lớp mười hai ban năm.

Tiết Hâm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trên đó, dòng tin nhắn cuối cùng viết, "Tất nhiên, cậu là thanh mai trúc mã của tớ mà!"

Thanh mai trúc mã...

Cô đã nói, cậu vĩnh viễn là người bạn thân nhất tốt nhất của cô, sẽ không ai có thể thay thế được.

Lời này khiến cậu vừa vui mừng, lại vừa chua xót.

*

Đến giờ ăn trưa, khi đi ngang qua lớp mười hai ban năm, Hàn Nhược Linh cố tình nhìn vào bên trong lớp, quả nhiên phát hiện Tiết Hâm vẫn còn ở trong.

Từ sau khi cãi nhau, Tiết Hâm không còn chủ động đến tìm cô nữa, nhưng mỗi khi ăn trưa và tan học, anh đều cố ý nán lại, lặng lẽ đi sau cô. Chuyện này cả cô và Diệp Khinh Quân đều nhận ra, nhưng lại chỉ làm như không biết.

Diệp Khinh Quân chú ý đến hành động của cô, biết cô muốn tìm Tiết Hâm liền cố ý dừng lại, Tô Kiêu và Từ Minh đành lờ mờ đứng lại theo.

Hàn Nhược Linh mỉm cười với Diệp Khinh Quân, sau đó hướng vào trong lớp gọi, "Tiết Hâm!"

Tiết Hâm không nghĩ đến cô sẽ chủ động tìm mình sớm như vậy, có chút mừng rỡ mà hốt hoảng chạy lại, "Nhược Linh."

"Chiều nay tan học, chúng ta cùng về nhà tớ nhé? Tớ chỉ mời bốn người các cậu mà thôi," Vừa nói Hàn Nhược Linh vừa đưa ánh mắt lướt qua Diệp Khinh Quân, Tô Kiêu và Từ Minh, chỉ ra cho Tiết Hâm biết bốn người cô nói đến là ai.

Tiết Hâm kinh ngạc, nhìn qua Diệp Khinh Quân, thấy anh thản nhiên bình tĩnh nhìn mình, rốt cuộc gật đầu, "Được."

"Vậy đến chiều lại gặp nhé, bọn tớ đi trước đây," Hàn Nhược Linh nhẹ cười, vẫy tay với anh rồi cùng ba người Diệp Khinh Quân rời đi.

Tiết Hâm nán lại một lúc, đợi bọn họ đi xa rồi mới chuyển động bước chân, theo sau đến nhà ăn.

Anh thật sự không bằng Diệp Khinh Quân, Tiết Hâm hơi siết nắm tay.

Đổi lại là anh, chắc chắn anh sẽ không thể bình thản như thế khi thấy bạn gái mình qua lại với thanh mai trúc mã, nhất là khi người thanh mai trúc mã này còn có tình cảm đặc biệt dành cho bạn gái mình.

Không phải bởi vì Diệp Khinh Quân không thích Hàn Nhược Linh nhiều bằng anh, mà là vì tình cảm của Diệp Khinh Quân còn sâu đậm hơn cả anh, cho nên mới có thể ủy khuất bản thân chỉ vì muốn Hàn Nhược Linh được vui vẻ.

Tiết Hâm khẽ thở dài, có lẽ... anh thật sự nên buông tay.

*

Đến bốn giờ, mọi người tan học, bốn người Hàn Nhược Linh theo như hẹn đến lớp mười hai ban năm chờ Tiết Hâm cùng về.

Trong năm người chỉ có Hàn Nhược Linh và Tiết Hâm là mỗi ngày có tài xế đưa đón, ba người còn lại vì lúc trước thường xuyên trốn học, phụ huynh không quản được nên để bọn họ tự về nhà, hiện tại vẫn như vậy.

Không có xe, Hàn Nhược Linh liền bảo ba người Diệp Khinh Quân cùng đi chung xe với mình, cô ngồi ở ghế lái phụ để ba người bọn họ chen nhau ở ghế sau, còn xe của Tiết Hâm thì chạy theo sau xe bọn họ, thẳng tiến Hàn gia.

Nấu nướng trang trí cho bữa tiệc đã có người hầu chuẩn bị, Hàn phu nhân an nhàn tự tại ngồi ở phòng khách đọc sách, thấy bọn họ về thì vui vẻ đứng lên đón.

"Các con đến rồi đấy à? Mau vào."

Hàn Nhược Linh đi đầu gọi một tiếng mẹ, bốn cậu thanh niên theo sau đều lễ phép chào một tiếng, Tô Kiêu và Từ Minh lần đầu đến nhà cô nên so với hai người còn lại có chút không được tự nhiên bằng.

"Các con cứ thoải mái đi chơi đi, không cần câu nệ," Hàn phu nhân ôn hòa cười.

Hàn Nhược Linh bảo bọn họ bỏ cặp sách xuống rồi dắt cả đám ra sau nhà, tại đó có một bể bơi tư nhân, diện tích khá ổn, đủ để mấy người bọn họ thoải mái chơi đùa.

Tô Kiêu và Từ Minh nhìn thấy hồ bơi thì thích thú chạy lại gần, thò tay xuống nghịch nước. Đầu tháng ba thời tiết vẫn hơi se lạnh nhưng nước trong hồ lại ấm, có thể thấy Hàn phu nhân đã chuẩn bị từ trước, mở sẵn máy sưởi trong hồ.

"Biết vậy tớ đã không đi cùng cậu về, phải ghé qua nhà lấy đồ trước mới đúng," Tô Kiêu nhìn Hàn Nhược Linh nói, "Bây giờ làm sao mà bơi đây!"

Hàn Nhược Linh cười cười, lại ghế gỗ đặt bên cạnh hồ bơi cầm lên một cái túi, đưa về phía bọn họ, "Bốn giờ chúng ta mới tan, còn đợi các cậu về nhà thì còn lại bao nhiêu thời gian để chơi chứ. Mẹ tớ đã chuẩn bị hết rồi, trong đây có mấy cái quần này, các cậu tự chọn mà thay đi."

Tô Kiêu hào hứng chạy lại, cầm lấy túi xách trên tay cô, thò tay vào lấy ra mấy cái quần, đều là loại quần đi biển, mỗi chiếc đều có màu sắc hoa văn khác nhau.

Tô Kiêu lấy quần ra, phân cho Diệp Khinh Quân với Từ Minh, đến lượt Tiết Hâm thì bỗng khựng lại, biểu tình rối rắm nhìn Hàn Nhược Linh, "Nhược Linh, chỉ có ba cái quần..."

Lúc này Hàn Nhược Linh mới nhớ ra, Tiết Hâm là cô sáng nay mời, quên không nói với mẹ nên bà cũng không biết mà mua thêm quần.

Hàn Nhược Linh áy náy nhìn Tiết Hâm, "Tớ quên mất, không sao, các cậu đợi một lát tớ bảo người đi mua thêm một cái."

Hàn Nhược Linh xoay người định chạy đi thì lại nghe Diệp Khinh Quân gọi lại, "Không cần đâu," anh ném chiếc quần trên tay cho Tiết Hâm, "Tớ có mang đồ dự phòng."

"Ah thật sao?" Hàn Nhược Linh xoay người trở về, "Thế thì tốt quá! Vậy đi thôi, tớ dẫn mấy cậu đi thay đồ."

Trở lại vào nhà, Diệp Khinh Quân cầm lên cặp sách lấy ra một chiếc quần rồi theo bọn họ đến nhà vệ sinh thay đồ.

Lầu một chỉ có một nhà vệ sinh, lầu hai lại là phòng ngủ, có chút riêng tư, bốn người họ đành xếp hàng ở lầu một lần lượt vào thay đồ, còn Hàn Nhược Linh thì đi ra ngoài chuẩn bị sẵn đồ cho bọn họ chơi đùa.

Diệp Khinh Quân vào trước, sau đó đến Tô Kiêu rồi Từ Minh, cuối cùng chỉ còn lại Tiết Hâm. Từ đầu đến giờ, ngoại trừ lúc chào Hàn phu nhân thì anh vẫn luôn im lặng không nói lời nào, lúc này cũng chỉ trầm mặc nhìn chiếc quần trong tay.

Tô Kiêu vẫn luôn không thích Tiết Hâm, thấy Từ Minh đã ra liền nói với Diệp Khinh Quân, "Quân ca, chúng ta ra ngoài thôi!"

Diệp Khinh Quân gật đầu nhưng lại không rời đi, lẳng lặng nhìn Tiết Hâm, vài giây sau mở miệng, "Thay đồ đi, đừng để Tiểu Linh đợi lâu."

Nói xong, không đợi Tiết Hâm phản ứng, Diệp Khinh Quân xoay người đi ra ngoài.

"Quân ca, cậu để ý đến nó làm gì chứ? Cho dù nó có thay đồ bọn tớ cũng không thèm chơi với nó đâu," Tô Kiêu chép môi.

"Đừng làm Tiểu Linh khó xử," Diệp Khinh Quân lãnh đạm nhìn anh, khiến anh đột nhiên căng thẳng.

"Được được, tớ biết rồi, đều nghe Quân ca."

Trở lại sân sau, Hàn Nhược Linh đã đứng sẵn ở đó chờ họ, trên mặt hồ lúc này thả thêm vài cái phao hơi nằm với một quả bóng chuyền.

"Tới tới," Hàn Nhược Linh vui vẻ vẫy tay, "Các cậu cứ chơi thoải mái, khăn tắm kính bơi ở đây đều có. Bơi chán xong thì lại lên bờ, bài poker, uno, boardgame thích chơi cái gì thì chơi."

Tô Kiêu và Từ Minh hào hứng hò reo, cũng không thèm lấy kính bơi mà nhảy ùm xuống hồ.

Diệp Khinh Quân không theo chân bọn họ mà tiến đến chỗ Hàn Nhược Linh.

Hàn Nhược Linh lúc này mới chú ý quan sát kỹ càng Diệp Khinh Quân.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đến, cả người Hàn Nhược Linh lập tức như bị ném lên đống lửa, nhiệt độ nhanh chóng tăng vọt, khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần đỏ ửng lên.