Ốm Yếu Thụ Ở Ngược Văn Làm Cá Mặn

Chương 32

Bên này, Trương Tiểu Lỗi thấy Lục Chấp đi xuống lầu, lần thứ hai đứng dậy, lễ phép hô một tiếng: "Chú Lục."

Lục Chấp thản nhiên "Ừ" một tiếng.

Lúc này, dì Trương vừa vặn từ phòng bếp đi ra, nghe thấy Trương Tiểu Lỗi nói, nhất thời trách: "Tiểu Lỗi, mau đổi xưng hô khác."

Lý do của dì Trương rất đơn giản, Trương Tiểu Lỗi gọi anh Giản Úc, sau đó lại gọi chú Lục Chấp, đây không phải là kém bối sao?

Ngay khi Trương Tiểu Lỗi có chút nghi hoặc muốn sửa miệng, Lục Chấp đã mở miệng nói trước: "Không có việc gì."

Hắn cũng sẽ không rối rắm với loại chuyện nhỏ như xưng hô này.

Hiển nhiên Giản Úc cũng giống như vậy, hắn cười nói: "Dì Trương, Tiểu Lỗi gọi thế nào cũng được."

Tuy nhiên, dì Trương đặc biệt kiên quyết về vấn đề này: "Không được, phải xưng hô thống nhất, cậu Giản và Lục tiên sinh chính là người sắp kết hôn."

Nói xong, dì thúc giục Trương Tiểu Lỗi: "Tiểu Lỗi, mau, gọi anh Lục Chấp."

Dù sao Giản Úc mới 22 tuổi, cũng không thể gọi Giản Úc là "Chú Giản" chứ?

Trương Tiểu Lỗi ngoan ngoãn sửa miệng: "Anh Lục Chấp."

Lúc này dì Trương mới hài lòng.

Sau một phân cảnh nhỏ như vậy, đoàn người đến trước bàn ăn.

Bình thường đều là Giản Úc và Lục Chấp hai người cùng nhau ăn cơm, sau đó dì Trương cùng người giúp việc ăn cùng nhau.

Bất quá đêm nay, nếu Trương Tiểu Lỗi cũng tới, tình huống tất nhiên không giống.

Giản Úc lôi kéo Trương Tiểu Lỗi ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó gọi dì Trương: "Dì Trương, dì cũng ngồi xuống ăn cùng đi?"

Dì Trương nghe xong, liên tục xua tay: "Không không, như vậy không thích hợp."

"Không có gì không thích hợp, tất cả mọi người đều là ăn cơm mà thôi." Giản Úc nói xong, nhìn về phía Lục Chấp đối diện, "Lục tiên sinh, ngài thấy sao?"

Lục Chấp đối với chuyện này cũng không để ý, gật đầu nói: "Ừ, ngồi đi."

Dì Trương thấy từ chối không được, đành phải ngồi xuống.

Trong bữa ăn.

Giản Úc vừa ăn cơm, vừa nói chuyện với Trương Tiểu Lỗi.

Cơm nước xong, lại mang theo Trương Tiểu Lỗi chơi một hồi lâu.

Cuối cùng Giản Úc chọn một bộ phim chiếu lên màn hình chiếu trong phòng khách, còn mời người giúp việc cùng xem.

Trong lúc nhất thời, trong biệt thự tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

Giản Úc ngồi trên sô pha, con ngươi sáng lấp lánh, nhiệt tình chào hỏi Lục Chấp: "Lục tiên sinh, ngài muốn xem phim không?"

Lục Chấp nhìn một màn này, thần sắc khẽ động.

Đích xác tựa như Trần Hoài nói, từ sau khi Giản Úc tới, căn biệt thự này náo nhiệt hơn rất nhiều.

Trước kia đều là lạnh như băng, hiện tại lại có nhân khí.

Bất quá Lục Chấp cũng không cùng mọi người xem phim, mà là đi thư phòng lầu hai.

Trong nhiều năm, hắn đã quen với việc lập kế hoạch cuộc sống của mình theo một cách rõ ràng sau đó thực hiện một cách kiên quyết.

Thời sinh viên là thủ khoa, hiện giờ lại quản lý tốt một tập đoàn niêm yết đỉnh cấp, đây dường như chính là toàn bộ cuộc sống của hắn.

Giản Úc nhìn thoáng qua bóng dáng Lục Chấp lên lầu, sau đó như có điều suy nghĩ thu hồi tầm mắt.

Lục Chấp thật sự nghiêm khắc với chính bản thân mình.

Trong ấn tượng, đến biệt thự lâu như vậy, hắn còn chưa thấy Lục Chấp thả lỏng bao giờ.

Đây chính là Lục Chấp, luôn đặc biệt trầm mặc lại cường đại.

Hơn 11 giờ đêm.

Giản Úc sau khi xem phim, trở về phòng ngủ của mình.

Nếu bình thường, thời gian này phải đi tắm, sau đó chuẩn bị đi ngủ.

Chỉ là tối nay dì Trương nấu đồ ăn quá ngon, hắn ăn nhiều một chút, hiện tại bụng vẫn còn có chút no.

Hắn mang dép lê, đi tới cửa sổ sát đất, lười biếng tựa vào tatami, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.

Thói quen ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ của hắn, là từ thế giới ban đầu dưỡng thành.

Vào thời điểm đó, hắn vẫn còn trong trại trẻ mồ côi. Bởi vì từ nhỏ đã có bệnh tim, căn bản không ai nguyện ý nhận nuôi hắn.

Bởi vậy Giản Úc rất hâm mộ những đứa trẻ được nhận nuôi đi. Một khi hắn rảnh rỗi sẽ nằm sấp ở cửa sổ, trông mong nhìn chằm chằm ra bên ngoài, mong chờ có người đến cô nhi viện, sau đó nhận nuôi hắn, mang hắn đi.

Về sau thật đúng là hắn đã chờ được, tuy rằng tính tình của đôi vợ chồng kia rất nóng nảy, nhưng trong lòng hắn vẫn có vui vẻ khó nói, hắn rốt cục cũng là người có ba mẹ.

Nhưng mà hắn chỉ ở trong gia đình nhận nuôi kia năm năm, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà, chết trong giá rét...

"Cốc cốc!"

Đang lúc Giản Úc ngẩn người, cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ.

Hắn thu hồi suy nghĩ, đi tới mở cửa, phát hiện bên ngoài cửa là Lục Chấp.

"Lục tiên sinh, trễ như vậy, có việc gì không?"

Lúc này, Lục Chấp rũ mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Có một chuyện thông báo cho cậu một chút, qua năm mới chúng ta sẽ cử hành lễ đính hôn."

Nghe nói về chuyện kết hôn, Giản Úc biến sắc một chút.

Qua năm mới?

Vẫn còn khoảng 10 ngày nữa là năm mới.